Đại biến vẫn chưa dừng ở lại đó, biến cố bất ngờ ập đến làm cho tất cả mọi người không thể nào chống đỡ nổi, kinh thiên hơn là đại hoạ như trời giáng xuống Dạ gia.
Chỉ trong một khắc tất cả thành tro bụi, vinh hoa phú quý tan biến theo làn khói xám xịt ngút lên trời, lửa nóng hừng hực hừng hực thiêu đốt mọi thứ. Người mất vật tan chỉ trong một lúc, tiếng gào khóc thê lương vang lên giữa bầu trời đen kịch.
Trời hừng sáng, kinh thành truyền đến tin tức cho hoàng cung.
Vốn đang say giấc, tiếng gõ cửa lộc cộc lạnh lùng vang lên giữa không gian tĩnh mịch, tiếng động làm Dạ Vi Tước giật mình tỉnh giấc, ngồi dậy lại nghe loại thanh âm của người gọi, không rét mà run, linh cảm chẳng lành, Dạ Vi Tước phút chốc tỉnh mộng, đã đoán được có chuyện không hay.
Nắm tay cửa kéo ra, vốn đã chuẩn bị tâm lí sắt thép nghênh chiến sóng gió, nhưng khi cửa mở, thấy gương mặt xanh xao ngập nước của Lạc Mạn, lo lắng dâng cao đánh vỡ tâm tĩnh vốn có.
Lấy lại chút ít bình tĩnh trong hoảng loạn, Lạc Mạn lắp bắp thốt lên từng lời, từng lời thuật lại tin tức nàng vừa nhận được từ bên ngoài truyền vào.
Vừa nghe tin dữ, tưởng chừng mình vừa nghe nhầm, Dạ Vi Tước mở to mắt nhìn chằm chằm Lạc Mạn, hai tay lập tức đặt lên vai Lạc Mạn ghì mạnh:
"Em đang đùa với bản cung có đúng không? Chuyện này không có thật đúng không!?"
Cuối mặt lắc đầu, Lạc Mạn thì thầm: "Nương nương chuyện này...chuyện này hoàn toàn là sự thật! Là Dạ tướng quân thân mang thể bị thương, gương mặt lem luốc xông đến trước điện nói, hiện tại đã hôn mê rồi!"
Đả kích quá lớn không thể chống chịu, sức lực cơ thể vô thức biến mất, Dạ Vi Tước như diều gặp bão, không nhờ Lạc Mạn nhanh tay cơ thể đã yếu ớt ngã khụy xuống đất nền đất lạnh lẽo.
"Ngươi nói Dạ gia cháy, là bị người ta hãm hại...!?"
Chuyện kinh thiên động địa như vậy tại sao lại xảy ra? Ai lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy được?
"Ngươi nói phụ thân...phụ thân của ta...?"
Cơ miệng Dạ Vi Tước đứng lại không thốt lên được tiếng nào nữa, ánh mắt không dám tin đó là sự thật, nhưng trong mắt có bàng hoàng sững sốt.
Qua một lúc, Dạ Vi Tước vẫn không thể nào hoàn hồn, nước mắt lăn dài trên má nhiễu xuống thấm ướt vạt áo.
Vừa lúc nghe cung nữ chạy đến báo, hạ nhân Dạ gia cùng phu nhân Thục Linh Nha đang có mặt ở tẩm điện của người.
Vội vàng chạy đến tẩm điện của mình, vừa bước vào đã thấy mẫu thân, y phừc tóc tai rối bời, gương mặt xinh đẹp lem luốt nước, người khóc đến xưng cả mắt. Nhìn mẫu thân như vậy tâm can nàng càng đau đớn hơn, giống như bị vật nhọn cấm sâu vào tim.
Lại nghe hạ nhân nói thấy một vài tên hắc y nhân lén lút lẻn vào phủ, nhưng bọn chúng bị phát hiện, binh lính liền đuổi bắt không ngờ bọn chúng ra tay tàn độc châm lửa, mà tất cả đều nhắm vào nơi viện của đại nhân. Rõ ràng ngay từ đầu ý định chính là muốn giết đại nhân cùng phu nhân. Những người này đều võ công cao cường, khinh công rất giỏi, tất cả còn mặc hắc y có đại bàng vàng thêu ở cánh tay.
Dạ Vi Tước nghe đến đây không tự chủ mà run rẩy không ngừng.
Hắc y có đại bàng vàng thêu ở cánh tay, chẳng phải đây là y phục của người Kỳ Sơn sao? Lẽ nào lại là người của Kỳ Tử Nhạc được?
Không muốn tin nhưng chứng cứ như vậy bày trước mắt, khiến cho Dạ Vi Tước nhất thời bị hoảng, cầm ngọc bội hạ nhân vừa đưa đến cho mình, nàng nắm chặt nó đến mức đau rát lòng bàn tay.
Ngọc bội mà hạ nhân nói nhặt được ở phủ này, không sai biệt chính là của Kỳ Tử Nhạc, những ấn kí tỉ mỉ trên ngọc bội rất rõ ràng, không thể giả mạo được...
Dạ Vi Tước không tin nhưng buộc phải tin, chứng cứ phơi bày trước mặt, biện minh hoàn toàn không thể. Nhưng Kỳ Tử Nhạc tại sao lại làm như vậy với Dạ gia? Tại sao muốn sát hại người thân của nàng, có hay không trước nay tất cả đều là lừa dối !?
"Tước nhi, lão gia chết không toàn thây...!"
Thục Linh Nha ngã ngồi gào khóc thảm thiết, loại đau đớn thống khổ trước nay chưa từng có, một màn này càng khiến tim Dạ Vi Tước kẹp chặt đau đớn. Vội vàng chạy đến quỳ xuống ngay mẫu thân, nước mắt tuôn rơi xuống, đôi mắt trong suốt sớm đỏ rực, trước nay dù đại biến đến mức nào cũng chưa thấy nương nương khóc, nay đủ biết chuyện kinh động đến người cỡ nào.
"Đêm qua lửa cháy rất lớn, do phát hiện kịp thời mọi người đều di tản được, nhưng...ở chỗ đại nhân và phu nhân lửa lớn gấp bội, binh lính xông vào viện nhưng không một ai trở ra, tất cả đều bị kẹt ở trong đó, đại nhân không thể cứu được, chỉ...chỉ có phu nhân được cứu thoát!" Hạ nhân Dạ gia quỳ trên mặt đất nghẹn ngào thốt lên từng chữ.
Nghẹn đắng ở cổ họng, Dạ Vi Tước không thốt nổi nên lời, đả kích quá lớn khiến thân thể không chịu được mà run rẩy, mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán, cả cơ thể lạnh như băng. Nàng ôm lấy mẫu thân thật chặt, giống như điểm nương tựa cuối cùng của mình, phụ thân của nàng người luôn luôn đem bản thân ra che chở cho mình, người đâu rồi, người đâu rồi, sao lại bỏ mặt nàng đi như vậy được!?
"Rốt cục Dạ gia bao nhiêu người phải chịu cảnh này?" Sau một lúc lâu mất bình tĩnh lúc này Dạ Vi Tước mới nói.
"Khởi bẩm nương nương, lửa lớn là xuất phát từ biệt viện của đại nhân mà cháy, cùng lúc phát hiện nên lửa không lan rộng hết phủ, lại nhờ có Lâm tướng quân tuần tra gần đó ứng trợ dập lửa kịp thời thương vong mới giảm đi, cũng chính Lâm tướng quân là người cứu được phu nhân ra bên ngoài, còn đại nhân...hơn hai mươi hạ nhân xông vào nhưng tất cả đều không trở ra!!!"
Hạ nhân cuối dập đầu xuống nền đất rõ từng tiếng, thanh âm chua chát vang lên. Đêm qua tuy phát hiện kẻ đột nhập nhưng trở tay không kịp, không ngờ bọn chúng châm lửa ở biệt viện của lão gia, chỉ một khắc lửa lớn đã lan ra cao ngút trên cao, mục đích của bọn chúng chính là thiêu rụi Dạ gia, nếu không phát hiện kịp e rằng dầu đã lan tràn khắp phủ, lúc đó thật không dám tưởng tượng. Trùng hợp Lâm Dương Nhiệm tướng quân tuần tra gần đó hỗ trợ dập tắt lửa còn cứu được cả phu nhân ra bên ngoài, chút nữa có phải