Quả nhiên Lâm Dương Nhiệm muốn đuổi cùng diệt tận Kỳ Tử Nhạc, một đường cùng binh lính đuổi theo Kỳ Tử Nhạc đến phía dưới chân núi.
Kỳ Tử Nhạc dù có võ công cao cường đến đâu suy cho cùng vẫn là phàm phu tục tử, đối phó với quá nhiều người đến cuối cùng sức lực cũng phải suy giảm, vì vậy mà khinh công không thể xa, chạy cũng không thể nhanh, kéo dài một lúc đã bị Lâm Dương Nhiệm đuổi theo phía sau.
"Kỳ Tử Nhạc, ngươi chạy đằng trời cũng không thoát được!" Lâm Dương Nhiệm ở phía sau nói vọng lên. Nụ cười ma mảnh xuất hiện trên môi, hôm nay sẽ là ngày tận của Kỳ Tử Nhạc.
Chạy xa chân núi không lâu đã đến bãi đất trống vô cùng lớn, sau khoảng đất trống này chính là vực thẩm.
"Kỳ Tử Nhạc còn muốn chạy nữa sao?" Lâm Dương Nhiệm nói xong liền cười ha hả lên, nhìn nữ nhân xiêm y trắng trước mắt có cảm giác hoàn toàn khác xa khi phẫn nam trang.
"Kỳ Tử Nhạc thì ra ngươi phẫn nam trang để trốn tội. Ngươi mang trọng tội triều đình truy nã, bao năm nay lộng hành cướp bốc ức hiếp dân lành, còn dám đột nhập phủ Dạ gia giết chết Dạ Tã Phàm, tội chết vạn lần không đủ, hôm nay Lâm Dương Nhiệm ta thay Đại Liêu trừ gian diệt ác."
"Lâm Dương Nhiệm nói hay lắm!" Kỳ Tử Nhạc đối với những gì Lâm Dương Nhiệm vẫn bày ra bộ mặt thản nhiên, đích thị là đang giễu cợt khinh thường.
Nhận lấy từ đôi mắt kia là sự khinh bỉ, giống như sự sỉ nhục lớn. Lâm Dương Nhiệm càng sôi máu huyết, hắn không cho phép bất cứ ai có thái độ đó với hắn cả!
Tay rút kiếm ra, ra hiệu cho binh lính phía sau không được tiến lên, vừa xông lên vừa gằng giọng.
"Kỳ Tử Nhạc ta sẽ lấy mạng ngươi!"
Theo sự xông tới của Lâm Dương Nhiệm, Kỳ Tử Nhạc bắt đầu chống trả, vốn sức cùng lực cạn nhưng vẫn có khả năng đánh trả y được.
Hôm nay dù thế nào đi nữa, nàng không chết thì Lâm Dương Nhiệm sẽ chết, tên bỉ ỏi lòng lan dạ sói này chỉ thêm gây hoạ mà thôi.
Vừa đánh một lúc, mắt thường cũng nhìn được Lâm Dương Nhiệm thật sự dưới cơ của Kỳ Tử Nhạc, liên tục bị nàng dồn vào thế bí, không thể đánh chỉ có thể chống, nhiều lần còn bị lưỡi kiếm của nàng đe đoạ tính mạng.
"Ngươi là nữ nhân nhưng lại có sở thích bệnh hoạn như vậy, nói yêu thích thái hậu, chẳng phải quá hoang đường sao?"
Hai người giằng co không ngừng, ánh mắt chạm vào nhau, như lửa với lửa, bùng cháy tung toé.
Lâm Dương Nhiệm biết đánh không lại, liên tục kề sát Kỳ Tử Nhạc không ngừng buông lời khiêu khích, khiến cho Kỳ Tử Nhạc đôi mắt từ băng lãnh chuyển thành đỏ rực.
"Ta yêu thích ai đó là chuyện của ta, ngươi nhìn lại mình xem, có thấy hảo huyền không? Thứ mà ngươi mơ mộng cũng sẽ chẳng bao giờ có được!"
"Thật đáng thương, Kỳ Tử Nhạc thật sự rất đáng thương, ngươi mơ mộng thứ không có được quá cao rồi. Ngươi xem Dạ hậu là người cao quý như vậy, lẽ nào lại để mắt đến một tên tội đồ thấp hèn dơ bẩn như ngươi. Ngươi cứ tiếp tục xuống âm tì địa phủ mơ mộng đi, ta sẽ tiễn ngươi thêm một đoạn!"
Đôi mắt sâu hút mang theo lửa giận muốn thiêu đốt kẻ trước mắt, Kỳ Tử Nhạc nóng giận đến độ hơi thở loạn nhịp, hôm nay nàng nhất định phải giết hắn, để hắn sống trên đời này chính là tai họa.
Kỳ Tử Nhạc vung kiếm rất mạnh, hai thân ảnh giao đấu với nhau bất phân thắng bại, kéo dài một lúc nữa cuối cùng Lâm Dương Nhiệm không kịp né đường kiếm lao đến mà bị kiếm xẹt qua cánh tay rất sâu, lưng cũng bị Kỳ Tử Nhạc chém thành một đường dài, cả người hắn vết thương lớn nhỏ nàng bạn cho cũng không hề ít.
Xoay người tránh né mũi kiếm, một chưởng đánh ra, Lâm Dương Nhiệm bị Kỳ Tử Nhạc đánh văng ra trên đất, một chưởng này không hề nhẹ, nhất định khiến người bị trúng phải mang trọng thương.
Lửa trong người chưa nguôi, Kỳ Tử Nhạc vung lưỡi kiếm, nhanh như chóp bay đến muốn đoạt lấy mạng Lâm Dương Nhiệm.
Nhưng...
Từ trong tay của Lâm Dương Nhiệm, có nắm bột màu trắng bay ra, lực đạo vừa tầm bay đến Kỳ Tử Nhạc.
Điều không ngờ đến, Kỳ Tử Nhạc không kịp trở người, thứ bột màu trắng lập tức bay vào trong mắt.
Khó chịu nhắm mắt lại, sau đó chính là cảm giác đau đến tận xương tủy, cùng lúc nàng biết được, thứ màu trắng bay ra chính là độc.
Trong một khắc, gương mặt Kỳ Tử Nhạc đại biến, trước mắt hoàn toàn là màu tối vây lấy, cảm giác vô cùng đau đớn xâm nhập ở đôi mắt, cả người nàng run rẩy, kiếm trên tay rơi xuống, hay tay ôm lấy đôi mắt đang bị thứ bột trắng này hành hạ, đau đến mức nàng không thể nào mở mắt được nữa.
Kịch liệt đau đớn, đau đến tâm tê liệt phế, đau đến không phân được trời đất. Ngoài chịu đựng, chẳng thể làm gì được nữa, mắt không thể mở chỉ có thể nghe thấy tiếng binh lính đang tiến đến.
Tiếng bước chân gần hơn, theo bản năng Kỳ Tử Nhạc bật người né tránh.
Lại nghe thấy thanh âm hỗn loạn, khiến cho nàng không tài nào phân biệt được phương hướng, trời đất lúc này như đảo điên.
Cứ như vậy không hay biết mình bị dồn đến gần mép của đáy sâu vực thẩm. Đôi chân loạng choạng giống như mất hết sức lực, người đứng không vững, thân thể mỏng manh chịu nổi đau thể xác quá lớn, vô lực chống đỡ.
Một khắc kia, chợt chân rơi xuống vực thẩm sâu quái.
Khoảnh khắc ngã người rơi xuống, khoé mắt đang nhắm nghiền bất chợt rơi xuống, không phải là hai dòng nước mắt cay đắng, mà chính hai dòng nước màu đỏ nhạt theo khoé mắt tràn ra.
Máu thay cho nước mắt, bi thương trùm lấy bi thương không dứt trên thân thể nặng trĩu nổi đau.
Đến phút cuối cùng, nàng biết trái tim này vẫn không buông xuống được, một nụ cười ôn nhu của nàng ấy