Trên hành lang rộng lớn, đơn độc tiếng bước chân đang gấp gáp chạy, gương mặt Cung Sa hoảng loạn tột độ, hớt hãi đến mức máu huyết nửa điểm không còn.
Tin tức vừa nghe được khiến cho Cung Sa tím tái mặt mày, tay chân bủn rũn run rẩy không ngừng.
Nghe được chuyện này, nương nương biết phải làm sao đây? Nàng chịu không thấu huống hồ là nương nương.
Cung Sa vừa chạy tay vừa ôm lấy mặt như chỉ cần chút nữa thôi sẽ khóc.
"Nương nương, xảy chuyện lớn thật rồi!!!"
Chạy vào bên trong đại điện, quỳ rạp xuống, hai gối Cung Sa tiếp đất rất mạnh tạo nên thanh âm rất khó nghe, do trớn chạy vẫn còn nên trượt một đoạn nhỏ, không nhìn cũng biết được sẽ rất đau, giọng Cung Sa run rẩy vang lên giữa điện yên tĩnh.
"Cung Sa là có chuyện gì?"
Nhìn vẻ hốt hoảng của Cung Sa, Dạ Vi Tước không khỏi khẩn trương theo, ngay khi Cung Sa vừa nói Dạ Vi Tước đã bậc lại hỏi ngay tức thì, lời trước lời sau cách nhau chỉ vài giây.
Sớm biết chuyện chẳng lành, trái tim Dạ Vi Tước đột nhiên đau đớn, trong mắt lộ rõ lo lắng bất an. Có phải là liên quan đến Kỳ Tử Nhạc không? Nghĩ đến đây, Dạ Vi Tước bị đoạ cho mặt trắng toát, càng thêm khẩn trương, bên trong nóng như có lửa thiêu đốt.
"Nương nương...!" Cung Sa cố nhưng miệng không nói lên được, chỉ thốt lên một câu nương nương đầy nức nở.
Lời chưa nói hết hàng mi đã ngấn đầy lệ, khoé mắt đỏ hoe nhìn nương nương, hít một hơi thật sâu trấn định nhịp thở, lúc sau mới dám nói: "Không ngờ Kỳ Tử Nhạc lại bị Lâm Dương Nhiệm dồn vào đường cùng đến mức phải rơi xuống vực thẳm, nương nương...Kỳ Tử Nhạc nàng...!"
Dạ Vi Tước nghe xong, đôi mắt lập tức nóng lên, ánh mắt sững sờ cùng hoảng sợ nhìn Cung Sa, đôi môi run rẩy cố mấp máy nhưng không thành lời. Không dám tin những gì mình nghe là thật, chắc chắn là nàng nghe nhầm rồi!
Dạ Vi Tước cố chấp phủ nhận nhưng từ trên hàng mi nước mắt đã rơi xuống.
"Nương nương, Kỳ Tử Nhạc nàng thật sự rơi xuống vực thẳm sâu vạn trượng rồi...!" Cung Sa khó khăn thốt lên từng lời.
Khi nghe dù mình chỉ là ngoại nhân, đã thấy tâm can đau đớn nhức nhói, huống hồ là nương nương, làm sao người có thể chịu nổi đả kích lớn như vậy được.
Dạ Vi Tước có cảm giác trước mắt tối sầm lại, trời đất đảo điên, trong đầu oanh oanh từng tiếng nổ, trái tim như bị ai đó dùng mũi dao đâm sâu vào, đau đến mức trái tim ép chặt không thể thở được.
Dạ Vi Tước ngã ngồi trên thảm đỏ giữa đại điện, thanh âm thê lương tan nát cõi lòng vang lên giữa đại điện yên lặng.
"Chuyện này làm sao có thể? Kỳ Tử Nhạc chẳng phải võ công xuất chúng sao? Một cái như vậy làm khó được Kỳ Tử Nhạc rồi sao? Các ngươi gạt ai gia, ai gia không tin!"
Dạ Vi Tước không kiềm được cảm xúc, nhất thời trở nên kích động, nước mắt theo khoé mắt tuông trào ra ước đẫm cả gương mặt vốn trước nay chỉ thấy băng sương, được che đậy thật kĩ.
Cung Sa lê đầu gối đến trước mặt nương nương. Tránh đi ánh mắt đỏ rực rưng rưng lệ đang chăm chăm nhìn mình, tay bất chấp giữ chặt thân thể run lên bần bật của nương nương.
"Nương nương đây là sự thật, Kỳ Tử Nhạc chết rồi...nàng chết rồi..."
Ở Dạ phủ từ nhỏ, theo hầu hạ người đã lâu, ánh mắt đỏ rực giăng đầy tơ máu phẫn nộ này, là lần đầu tiên trong suốt hơn mười lăm năm qua nàng thấy nó ở nương nương.
"Ta muốn tìm nàng, ta muốn đi tìm nàng!"
Dạ Vi Tước sai rồi, cũng hối hận rồi, tất cả những gì mình làm đều sai hết rồi, Kỳ Tử Nhạc muốn nàng phải làm sao đây? Vốn đã biết không thể chống đối, vậy tại sao không chạy đi mà còn lao người vào chỗ bất dung!? Chẳng phải khinh công hay lắm sao!? Sao những lúc như vậy lại không dùng!
Điều nàng muốn thấy, là ở đâu đó sẽ tồn tại một bóng hình, chứ không phải là biến mất.
"Nương nương, đáy vực rất sâu như vậy, rơi xuống sẽ không còn hy vọng, xuống được chỉ sợ không lên được." Cung Sa sững sốt lắc đầu không dứt, ôm càng chặt nương nương hơn.
Bầu trời như đổ sụp xuống đè nát tâm can vốn đã đầy ưu lo nặng trĩu. Nỗi đau lại chồng chất lên nỗi đau, chưa bao giờ nàng thấy lo lắng sợ hãi như lúc này, cả người sao lại lạnh lẽo như thế.
Cảm giác bất lực, hoàn toàn nhấn chìm Dạ Vi Tước xuống, biết rõ nguy hiểm trước mắt, nhưng chẳng thể làm gì khác ngoài cố đẩy người kia ra khỏi mình, lựa chọn tưởng chừng như tốt của mình hoá ra đã sai lầm. Tại sao lại đến bước này, điều nàng chưa bao giờ dám nghĩ đến.
"Ta sai rồi, ta làm sai rồi...!" Thanh âm vỡ vụn ra, sắc mặt Dạ Vi Tước trắng toát không có một điểm hồng, nước mắt đem gương mặt làm cho ướt đẫm.
Rốt cục tất cả đều là do Dạ Vi Tước làm sai, chỉ có thể tự trách bản thân mình vô dụng.
"Nương nương...người đừng tự trách bản thân mình nữa có được không?" Người không sai, nhiều ngày qua người tự trách tự khổ đày bản thân quá nhiều rồi, chịu đủ thương tâm rồi.
Nương nương còn lựa chọn nào khác sao? Mạng sống hoàng thượng dưới tay Lâm Dương Nhiệm, tính mạng cả gia tộc trong tay, người còn lựa chọn sao!?
Lâm Dương Nhiệm hắn độc ác tàn nhẫn đến mức nào, mấy trăm mạng người vốn không là gì trong mắt hắn! Vậy thì lấy cái gì để chống đối ngăn cản chuyện này, là hay bàn tay trắng mềm yếu của người hay là bằng một ít binh lực Dạ gia sao?
Chỉ có Dạ Vi Tước mới biết mình có bao nhiêu day dứt thống khổ, tâm can như bị dày xéo, cảm giác bất lực khiến cho mình thật tồi tệ.
"Ta theo nàng có được không?"
Hơi thở nặng trĩu, ánh mắt Dạ Vi Tước dại đi, đôi môi vô thức lẩm nhẩm vài từ vô cùng nhỏ. Ngực lúc này phát đau dữ dội, trước mắt chỉ thấy hư không.
Dạ Vi Tước chịu đả kích quá lớn, bản thân yếu ớt chống lại không được, cả người mất đi khí lực, đôi tay buông xuôi xuống, cuối cùng ngất đi, gục đầu trên vai Cung Sa.
Trước kia có người luôn bảo hộ, đem mình ôm vào lòng thật chặt. Hôm nay Dạ Vi Tước rất mệt mỏi, nhưng sẽ chẳng có thân ảnh quen thuộc đến ôm nàng vào lòng nữa rồi.
Một câu "ta yêu nàng" thật khó nói vẫn còn chưa thốt lên được, người đã đi đâu rồi...
Trái tim như rơi cùng người xuống đáy sâu vực thẩm kia...đôi mắt khép lại như thể muốn bỏ lại tất cả, linh hồn cũng đã muốn bỏ đi...
***
Kỳ sơn tan hoan, mọi thứ chỉ còn một đống đổ nát, một cái kỳ sơn vạn vĩ tươi đẹp sau một ngày đã tan biến mất dạng.
Khung cảnh tan thương bao trùm lấy ngọn núi, khói xám vẫn còn vươn ở đống đổ nát, thây người vẫn ở đó, máu chảy như thành sông, khắp nơi một màu phím đỏ ghê rợn.
Giữa núi rừng yên ắng, từ trước cửa đại môn đen kịt của kỳ sơn, nghe thấy tiếng gào khóc thê thảm xâu xé tan nát lòng người, trong đôi mắt phủ lấy một màu đỏ, không biết bao lâu nhưng dường như nàng khóc rất nhiều, khóc đến xưng cả mắt, gương mặt trắng tác nhợt nhạt không chút gì gọi là sức sống.
Một nữ nhân luôn đoan trang thành thục nay y phục lại lấm lem dơ bẩn ngồi sụp ở dưới đất, bên cạnh còn có một nam nhân trung niên đang cố ôm lấy thê