Ngẩng đầu nhìn người vừa đẩy cửa bước vào phòng, đợi cho nàng đến ngồi bên cạnh mình, Kỳ Chính Thông vừa nói vừa vươn tay áp lên tay Đường Yên vỗ nhẹ.
"Đường Yên, dù sao cũng không thể quên lời đã hứa với phụ thân."
"Chàng yên tâm, ta không quên." Đường Yên gượng cười đáp trả. Ánh mắt từ sau chỗ Dạ Vi Tước trở về thật phức tạp, khó đoán ra nàng đang nghĩ gì.
"Còn chuyện này chút nữa đã quên nói với nàng." Kỳ Chính Thông bất chợt nói.
"Là chuyện gì?" Đường Yên xoay qua hỏi.
"Là chuyện của tên tiểu hoàng đế hôm trước, nàng không thấy lạ sao?" Kỳ Chính Thông nâng mày ra vẻ bí ẩn.
Suy nghĩ một lúc vẫn không ra, Đường Yên mới lên tiếng: "Rốt cục là chuyện gì chàng mau nói đi. Đừng thử thách lòng kiên nhẫn của ta có được không?"
"Được được ta nói...tên tiểu tử đó biết dụng võ, hơn nữa là võ công của Kỳ sơn đánh với ta. Thanh kiếm y dùng cũng chính là bảo vật ở Kỳ sơn!" Kỳ Chính Thông nhấn mạnh từng câu.
Nghe xong Đường Yên hơi dương mắt lên: "Ta nhớ ra rồi, hôm đó tên tiểu tử đó có xuất kiếm đánh lại chàng. Nhưng chẳng phải thiên hạ luôn đồn đại hắn từ nhỏ đã bạc nhược bất tài sao? Làm sao có thể dụng võ, còn chuyện võ công Kỳ Sơn làm sao có thể?"
"Thứ hắn đánh với ta đều là những chiêu thức của Kỳ sơn, hơn nữa còn xuất cả chiêu thứ tám trong Liên Chiến, nói ra thật không tin nhưng hắn đã đánh ta." Vẻ mặt Kỳ Chính Thông chắc nịt nói.
"Lí nào là vậy? Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Kỳ Tử Nhạc?" Nói ra có chút thất kinh, Đường Yên mở to mắt, "Nàng dám đem võ thuật của Kỳ sơn đến cho tên tiểu tử đó!? Chắc chắn đã mang luôn viên dược cho tên tiểu hoàng đế đó."
Viên dược đó chính là gia gia cất công tốn trí nghiên cứu ra rồi đem cho nàng, trên đời này cũng chỉ có hai viên, liền cho nàng hai viên, không ngờ nàng lại đem cho tên tiểu tử đó. Còn dám cả gan đem cả võ thuật bất truyền ngoại nhân dạy cho hắn. Cái gì tốt cũng đem cho hết sao!? Đường Yên càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu.
"Không phải không biết quy luật chỉ độc truyền cho người mang máu huyết của Kỳ sơn đi, ta thật không ngờ tiểu Nhạc lại dám phá vỡ quy tắc, mang võ thuật truyền cho ngoại nhân." Cuối mặt thấp giọng, tay Kỳ Chính Thông bóp thái dương, lắc đầu.
"Tiểu Nhạc ơi là tiểu Nhạc, nữ nhi của ta sao lại mù quáng đến mức này!" Đường Yên bất lực thốt lên.
Kỳ Chính Thông ở một bên âm thầm thở dài. Nghĩ lại, quả thật chưa từng thấy tiểu Nhạc hết lòng hết tâm với ai như vậy, từ lúc bắt đầu trưởng thành đến bây giờ có lẽ Dạ Vi Tước là người đầu tiên làm được chuyện đó.
"Đường Yên, nàng muốn đi đâu?" Nhìn thấy Đường Yên đột ngột bước đi, Kỳ Chính Thông vội níu giữ tay nàng.
"Ta ra ngoài một chút." Đường Yên quay lại nhẹ giọng trấn an.
"Lại đến chỗ của Dạ Vi Tước sao?" Kỳ Chính Thông không kiên nhẫn hỏi tiếp. Tính khí của Đường Yên hắn đương nhiên là người nắm rõ nhất, chỉ sợ nóng giận mà ra tay quá mạnh, dù sao bọn họ cũng không có ý định sẽ lấy mạng Dạ Vi Tước.
Đường Yên chỉ gật đầu không nói. Bởi vì một ánh mắt nhìn vừa rồi, Kỳ Chính Thông đã buông tay cho nàng rời khỏi phòng.
*****
Từ cơn hôn mê sâu bao ngày, người nằm trên giường gỗ có động tĩnh nhẹ, ngón tay thon dài khẽ giật, dường như có dấu hiệu của tỉnh giấc.
Qua một lúc, biểu hiện càng rõ hơn, cánh môi nhạt hơi hé mở rồi mím lại sau chuỗi ngày bất động.
Choàng tỉnh mộng, đau đớn tức khắc hiện hữu, cảm nhận đầu tiên ập đến là cảm giác đôi mắt, cảm giác như có gì đó trước mắt mình, Kỳ Tử Nhạc thử mở mắt, nhưng mắt vốn không thể làm được, chớp một cái dường như cũng không, trước mắt nàng tối đen như mực.
Hoàn toàn mơ hồ những gì đang diễn ra. Chính nàng cũng không biết mình còn sống hay đã chết.
"Ngươi tỉnh rồi?"
Sau một lúc vẫn còn mơ hồ chưa nhận thức được mọi chuyện. Đã nghe bên tai vang vọng giọng nói xa lạ làm cho tâm tình Kỳ Tử Nhạc hoảng loạn. Là giọng của một nữ nhân? Chẳng phải nàng rơi từ trên xuống đáy vực sâu sao? Làm sao có thể toàn thân, làm sao có thể sống sót? Chuyện này vốn không thể, không bao giờ có thể được!
"Ta vẫn còn sống sao?"
Cánh môi khô khốc từ từ hé mở, Kỳ Tử Nhạc mơ hồ mở miệng hỏi, thanh âm rất thấp lại còn khàn đục. Cảm giác da thịt thân thể rất rõ ràng, chẳng lẽ mình còn sống sao?
Muốn nâng cánh tay lên chạm vào mắt, nhưng vừa động đã bị đau đớn ngăn cản, cảm giác đau nhứt chân thực rõ ràng ở tay, nàng không phải đang nằm mơ!
"Đúng vậy, ngươi hôn mê bất tỉnh đến nay gần bảy ngày rồi, là ta cứu ngươi." Nữ nhân có giọng nói kia sau khi nghe liền trả lời.
"Sao có thể được?" Kỳ Tử Nhạc kích động nói ra, hai tay bấu chặt lấy tấm chăn bên trên người, "Đây là đáy vực sao?"
"Đúng vậy đáy vực sâu vạn trượng, ngươi rốt cục là người hay là tiên tử? Rơi từ trên cao xuống nhưng vẫn sống sót được, chuyện này ta chưa từng thấy qua." Kể ra rất lạ, người thường rơi xuống sẽ không thể sống xót được, người này chắc là người đầu tiên làm được chuyện này.
"Tại sao không để ta chết đi!?" Cảm giác thân thể đau nhứt cùng đôi mắt tối mịt khiến cho nàng bức bối. Có phải chết đi sẽ khống chịu đau đớn như hiện tại không? Những ngày tháng sau này phải sống như vậy, nàng nguyện mình không tồn tại.
Nữ nhân nàng danh là Túc Y, nhìn sơ qua là một nữ nhân mang gương mặt hiền lành, thanh khiết, độ chỉ mười tám tuổi, khí chất vô cùng ưu nhã nhẹ nhàng từ người nàng toả ra, trên người mang theo mùi dược thật đặc trưng.
Nơi mà hai người ở là một căn phòng gỗ lớn, giữa phòng có một ô vuông, trong đó là một đống lửa