Cung Sa đến trước tẩm điện, từ xa sớm không thấy Lạc Mạn đâu, trời vẫn còn chưa sáng, nàng có thể đi đâu được? Đêm hôm qua rõ ràng Lạc Mạn canh giữ ở cửa!
Cung Sa vội vàng đập cửa, liên tiếp mấy cái, bên trong vẫn yên lặng, rốt ruột đẩy mạnh cửa ra.
Trong phòng tối đen như mực không thấy được gì, đèn dầu từ bao giờ đã bị tắt đi, tim Cung Sa đập thật mạnh, trong lòng phi thường lo lắng khẩn trương.
Nhanh chân đi đến thắp lên ngọn đèn dầu đã bị tắt, đèn vừa thắp sáng, bóng tối lui đi, mọi thứ trong căn phòng lúc này mới hiện rõ. Phút chốc tim Cung Sa ngừng đập, cái lạnh chạy dọc sóng lưng khiến nàng rùng mình.
"Hoàng thượng!"
Thét lớn, Cung Sa chạy đến quỳ trên mặt đất chỗ của hoàng thượng đang nằm, bên cạnh còn có Lạc Mạn, hai người đều đã bất tỉnh, vội vàng lay động mạnh.
"Lạc Mạn!"
Thức thời nhận ra, cực kì hốt hoảng, mắt Cung Sa hướng đến giường lớn, phía sau rèm che vắng bóng một người, hơi thở dồn dập, gương mặt càng thêm kinh hãi lo sợ.
Nương nương người đâu rồi? Hoàng thượng cùng Lạc Mạn lại bất tĩnh. Chẳng lẽ?
Nghĩ đến đây đã đoán được câu trả lời, Cung Sa nhất thời sững người.
"Hoàng thượng người mau tỉnh dậy."
Vài giây sau Cung Sa mới dùng hai tay đỡ lấy vai Liêu Nhiên dậy, lay động người y, lớn giọng nói.
Qua một lúc, Liêu Nhiên và Lạc Mạn mới bừng tỉnh, từ từ mở mắt.
Cả người cứng đơ, ánh mắt chăm chăm của hai người, đoán đã bị điểm huyệt, Cung Sa mau chóng giải huyệt.
"Mẫu hậu..." Câu đầu tiên Liêu Nhiên thốt lên sau khi được giải huyệt.
"Hoàng thượng người có bị thương ở đâu không?" Lạc Mạn hốt hoảng hỏi.
"Lạc Mạn rốt cục đã có chuyện xảy ra? Nương nương đâu rồi? Hoàng thượng cùng ngươi sao lại bất tỉnh? Mau nói cho ta biết!" Cung Sa hỏi dồn dập, ánh mắt thực nóng giận.
"Nương nương người bị hắc y nhân bắt đi rồi!" Lạc Mạn nức nở thốt lên.
"Hắc y?" Cung Sa mở to mắt lập lại.
"Là hai tên hắc y nhân đã đột nhập vào sương phòng, bọn họ cao cường đến mức ta không nhận ra được, đến khi phát hiện mũi kiếm đã đặt trên cổ nương nương uy hiếp chúng ta, Cung Sa chúng ta phải làm sao?" Lạc Mạn vẫn nức nở từng lời, biểu hiện gương mặt rất khổ sở.
Vào đến cả bên trong sương phòng, qua tần tần lớp lớp thị vệ, qua cả Lạc Mạn. Người phương nào có thể lợi hại đến như vậy, Lạc Mạn cũng không phải một cái võ công tầm thường, ngoại trừ Kỳ Tử Nhạc như xuất quỷ nhập thần, nàng thật không tin còn có người khiến Lạc Mạn không nhận ra.
"Là trẫm vô dụng không bảo vệ được mẫu hậu!" Liêu Nhiên bất lực khuỵ gối xuống, tay chống kiếm xuống nền.
Mẫu hậu bị bọn chúng bắt đi, không biết bây giờ ra sao, chắc chắn sẽ không có chuyện tốt đẹp. Hắn thật hận mình, võ công thấp kém không thể đối phó được với hai tên hắc y đó.
"Hoàng thượng, bọn nô tỳ mới là người đáng trách." Cung Sa nâng giọng, nhất thời khôi phục bình tĩnh, "Trước tiên chúng ta không thể để chuyện này lan truyền ra ngoài. Bọn chúng bắt người, có nghĩa là vẫn còn cơ hội, trước khi quá muộn nhất định phải tìm ra nương nương."
Hai tên hắc y nhân võ công cao cường vốn đã ép được hoàng thượng và Lạc Mạn bất tĩnh, nếu muốn ám sát sớm đã ra tay, nhưng bọn chúng bắt nương nương đi, nhất định có chủ đích riêng, hiện tại nương nương vẫn còn được bảo toàn, điều mà nàng cần làm bây giờ chính là tìm được nương nương, nếu không có cả trăm cái mạng nàng cũng không thể đền hết tội.
Thiên hạ rộng lớn như vậy, nghĩ đến Cung Sa có chút tức giận. Siết chặt trường kiếm trong tay, Cung Sa đứng bật dậy.
Lạc Mạn cùng lúc cũng mở to mắt, ôm miệng thét lên.
"Đúng rồi! Đó chính là..."
"Là gì!?" Theo bản năng Cung Sa thốt.
"Chiêu thức tên hắc y đó có những chiêu Kỳ Tử Nhạc đã đánh qua, thậm chí còn có vài chiêu lợi hại hơn mức Kỳ Tử Nhạc đã đánh! Chắc chắn chúng chính là người của Kỳ sơn, chẳng lẽ là muốn trả thù cho Kỳ Tử Nhạc sao?"
Thảo nào, khinh công lại thượng đẳng như vậy! Những thuộc hạ của Kỳ Tử Nhạc từng tiếp xúc qua vốn không thâm hậu như vậy được, lại trùng là hai người, chẳng lẽ là Kỳ Chính Thông cùng nương tử của hắn!?
"Ta nhớ ra rồi!" Liêu Nhiên bất ngờ ngẩng đầu, "Chính là nó, võ công của Kỳ sơn!"
"Bọn nô tỳ sẽ đi tìm nương nương ngay! Hoàng thượng trước để Tố Nhi đưa người trở về Lạc Hoà Điện." Cung Sa vừa nói xong đã cùng Lạc Mạn biến mất sau cánh cửa.
Tay Liêu Nhiên siết thật chặt tạo thành nấm đấm. Thiên hạ rộng lớn như vậy, biết ở đâu tìm được người.
Từ trong túi, Liêu Nhiên lấy ra một cái ống nhỏ màu đỏ nhạt, đưa đến trước mặt nhìn thật kĩ. Đây chính là hoả pháo Kỳ thúc cho hắn, người nói khi gặp nguy hiểm chỉ cần bắn nó lên trời, bất cứ giá nào hắc bạch huynh đệ cũng sẽ đến ngay tức khắc.
Từ sau khi người đi, hắc bạch cũng bỏ hắn mà đi, hoàn toàn không xuất hiện nữa.
Trời đã hừng sáng, vốn không thể dùng hoả pháo này, chỉ cần chờ qua ngày hôm nay, hắn sẽ dùng nó, nhất định Kỳ thúc sẽ không lừa hắn đâu.
Mẫu hậu yên tâm, Nhiên nhi nhất định tìm cách cứu người!
Theo đó, một ngày nhanh chóng trôi qua, chờ đến sốt ruột Lạc Mạn cùng Cung Sa vẫn chưa thấy trở về.
Cuối cùng cũng đợi được trời tối, Liêu Nhiên sớm đứng ở một góc tối hậu viện.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hôm nay trời không có trăng, cũng không có sao, màu trời rất tối.
Hoả pháo được mở, trên trời xuất hiện đường lửa của pháo, bầu trời mau chóng có nhiều đốm lửa, qua một lúc vệt sáng trên trời cao mới dần dần biến mất.
Lúc vệt sáng biến mất, cũng chính là lúc có hai thân ảnh chạy đi, chạy về phía hoàng cung.
*****
Mơ hồ tỉnh dậy, cơ thể suy nhược khiến Dạ Vi Tước qua một lúc lâu mới có thể hoàn toàn tỉnh.
Ngồi trên ghế, dương mắt nhìn một lượt, nàng bị nhốt trong một căn phòng gỗ cũ, nơi này không có gì ngoài một chiếc bàn cùng vài cái ghế, tất cả đều là màu gỗ cũ, mạng nhện trên trần nhà rất nhiều.
Căn phòng đóng kín, không biết là nơi nào, cũng không biết mình đã bị đưa đi bao xa, ngoài kia chắc vẫn còn là ban ngày, có một ít ánh sáng luồng qua cửa sổ.
Một lúc nữa trôi qua, cánh cửa bất ngờ được mở, thanh âm ken két của cánh cửa vang lên. Người bên ngoài đã bước qua khỏi cửa tiến vào, Dạ Vi Tước vẫn cuối đầu,