“Chào cậu, cậu muốn sửa giày à?”
Nhiếp Chấn Hoành đứng thẳng lại từ tư thế tựa tường, tiện thể dập điếu thuốc hút được một nửa, lại kẹp nó lên vành tai, rồi mới hỏi người đang đứng trước tiệm anh.
Cậu thanh niên mà ban nãy anh quan sát từ đằng xa đã đứng trước tiệm anh một lúc lâu.
Nhưng cậu ta chưa hề mở miệng nói gì, mà chỉ nhòm bức tường bên cạnh anh chòng chọc.
Nhìn gần, Nhiếp Chấn Hoành phát hiện cậu thanh niên này điển trai ra trò, cao cao gầy gầy, mặt cũng trắng trẻo, đúng kiểu trai xinh như hoa mà các cô gái trẻ đang thích bây giờ.
Có điều đóa hoa này hình như tỏa ra khí chất “cấm người lạ lại gần”, đôi mắt một mí như phủ một lớp màu xám xịt, không có ánh sáng, mặt mũi cũng lạnh te, khiến người khác chẳng dám sơ sẩy bắt chuyện.
Nhưng thời trẻ Nhiếp Chấn Hoành cũng từng vào Nam ra Bắc, gặp đủ hết mọi loại người, nên đương nhiên anh không chùn chân trước một cậu chàng vừa bước vào đời thế này.
Anh hỏi xong thì không chờ lời đáp, mà chỉ đảo mắt theo hướng cậu thanh niên đang nhìn.
Anh phát hiện cậu ta đang xem tấm biển mình thuê bên quảng cáo làm hồi anh mới mở tiệm vài năm về trước.
Lớp phông đỏ bị nắng chiếu mỗi ngày nên đã hơi bợt, nhưng những con chữ to màu đen in trên biển vẫn còn rất rõ.
Mấy từ ngắn ngủi sắp từ trên xuống dưới, ghi những việc mà tiệm sửa giày của anh nhận làm, đấy toàn là mấy thứ hồi đó anh nghĩ bừa dựa theo tay nghề sẵn có của mình ——
Sửa và đánh giày, phục chế đồ da, chữa ô mở khóa, đánh chìa đổi phéc-mơ-tuya, v.v.
Nói chung anh quen tay hay làm tất cả những công việc liên quan đến kỹ thuật sửa chữa.
Nhiếp Chấn Hoành hoàn toàn không biết mười mấy chữ đơn giản này có gì khó mà phải đọc chậm thế.
Thằng con mới lên lớp 3 nhà ông chú Vương Kim Bảo kế bên còn đọc một lèo được gần hết, vậy mà một thanh niên thoạt trông có học có hành thế này lại đọc mãi không xong.
Hiềm nỗi anh còn chưa kịp nghĩ ra nguyên do, thì cậu thanh niên đứng dưới thềm đã lên tiếng trước.
“Gót giày…”
Chất giọng trẻ trung và cũng hơi lạnh lùng như chính con người cậu ta vang lên, Nhiếp Chấn Hoành đưa mắt về chân cậu thanh niên nọ.
Có vẻ là để tiệp với bộ comple xám đang mặc trên người, nên cậu thanh niên đi một đôi giày da màu nâu sậm dưới chân.
Hiềm nỗi thoạt trông chất lượng của đôi giày này không được tốt lắm, Nhiếp Chấn Hoành mới liếc một cái là nhận ra ngay nó được làm bằng da nhân tạo, có nếp nhăn bề mặt, đường khâu diềm cũng không được thẳng thớm.
“Gót giày bị làm sao cơ?”
Ai mua giày gì là quyền tự do của họ, đắt cũng được, rẻ cũng thế, Nhiếp Chấn Hoành không phán xét người khác vì chuyện đấy.
Anh chỉ vẫy tay với người đứng dưới thềm, “Cậu lên đây đi.
Cởi giày ra, tôi kiểm tra cho cậu.”
Chân Nhiếp Chấn Hoành bị tật, bình thường anh ở trong tiệm suốt ngày, lười chẳng muốn động cựa.
Anh cũng không niềm nở ân cần mời chào khách hàng như những tiểu thương khác, về cơ bản anh toàn chờ khách đến tận cửa, làm ăn dựa hết vào duyên phận.
Khách tới thì anh làm, khách vắng thì anh uống trà phơi nắng.
Mức sống ở Dung Thành không đắt đỏ, thu nhập hiện tại vẫn có thể đáp ứng được lượng chi tiêu hằng ngày ít ỏi của anh.
Nhiều tiền cũng chẳng biết dùng vào đâu, chẳng thà cứ sống sướng một tí cho đời thoải mái.
Lâm Tri cúi đầu, mài gót chân phải lên nền gạch xanh lơ dính bùn đất.
Chân khó chịu quá.
Cậu giơ tay lên nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn người đàn ông đã kéo ghế ra ngồi xuống chờ cậu trong cửa hàng, vẫn nghe lời anh ta bước lên mấy bậc thang, tới cửa của tiệm sửa giày.
“Ngồi đi.”
Nhiếp Chấn Hoành mở một chiếc ghế gấp ra, đặt đối diện mình để khách ngồi.
Bản thân anh thì cúi đầu quan sát đôi giày da.
Dù vị khách trẻ tuổi còn chưa kịp cởi giày, nhưng anh đã nhận ra lỗi lầm là ở đâu.
“Thế này là bị sút gót rồi.”
Nhiếp Chấn Hoành chỉ vào gót sau của chiếc giày bên phải, hơi buồn cười, “Gót sau sút hết ra rồi, cậu đi mà không thấy khó chịu à?”
“… Ừm.”
Vị khách mặt mũi lạnh te chỉ ừm hửm một tiếng nhạt phèo, nhưng Nhiếp Chấn Hoành dường như lại có thể đọc ra hàm ý sau chữ “Ừm” của cậu ta.
Nếu không khó chịu, tôi còn sang quán anh chắc?
Nhiếp Chấn Hoành thầm lấy làm lạ.
Anh cũng chẳng có ý gì khác, mà chỉ cảm thấy đám trẻ thời nay có đứa kiệm lời thế này thì đúng là hiếm thật.
Dù gì bà con láng giềng quanh khu này ai cũng rất nhiệt tình, anh lại ở đây 4-5 năm ròng, bản thân mình đang từ một kẻ biết ăn biết nói cũng bị hoàn cảnh ép thành không ưa lảm nhảm tán dóc, nào ngờ còn có người ít nói hơn cả anh.
Cậu thanh niên trước mặt đóng bộ, cực kỳ lạc quẻ với tiệm sửa giày cũ nát này.
Bấy giờ, dù ngồi trên chiếc ghế lùn xủn khập khiễng được bọc bằng ba miếng vải thô, nhưng cậu ta vẫn giữ nguyên dáng ngồi nghiêm chỉnh, khiến ông chủ tiệm như Nhiếp Chấn Hoành bỗng dưng thấy không được tự nhiên cho lắm.
Thậm chí anh còn bớt ngồi ngả ngớn như mọi ngày đi một tẹo.
“Khụ, tháo giày bên phải ra đi, tôi sửa cho cậu.”
Nhiếp Chấn Hoành móc một đôi dép lê ra từ kệ để hàng bên cạnh, phát hiện dép đã bị sờn rồi.
Anh hơi khựng lại, rồi nhét nó về kệ lần nữa.
Sau đấy anh ngồi thẳng người dậy, lấy một đôi hoàn toàn mới từ ngăn thứ ba, mở ra đưa cho vị khách trẻ tuổi.
Anh cứ có cảm giác là, xài hàng cũ thì sẽ vấy bẩn cu cậu này mất thôi?
Nhiếp Chấn Hoành thầm lắc đầu, chẳng biết vì đâu mình lại nảy sinh cảm giác vớ va vớ vẩn ấy.
May thay dù sao cũng sang Xuân rồi, thay đôi dép mới, khách sau đến đeo cũng thoải mái hơn.
“Cậu muốn lấy loại đế nào để thay?”
Nhiếp Chấn Hoành mở hộp vật liệu bên cạnh, lấy mấy món phụ kiện đóng gói xinh xẻo ra cho khách xem, “Loại tốt một tí