Thời tiết đầu Xuân rất dễ chịu, buổi sáng hơi lạnh, nhưng mặt trời vừa nhú là sẽ ấm áp lên liền.
Nhiếp Chấn Hoành tiễn cô nhóc lấy giày xong thì không còn việc gì khác nữa, anh quyết định đun một ấm nước trong phòng, tiện thể điều chỉnh phần lưng của chiếc ghế gỗ tự chế từ 90 độ thành góc nghiêng 150-160 độ.
Ngả lưng ở cửa, vậy là có thể vui vẻ thoải mái phơi nắng rồi.
Nước đun một chốc là sôi, ấm kêu u u.
Anh ngồi dậy, gác chân lên quầy, pha một tách trà Long Tỉnh.
Cốc trà có lưới lọc, Nhiếp Chấn Hoành nhúng lá trà trong nước mấy lần, rồi nhấc lưới lên để qua bên cạnh, như chiếc tai lọc hết tiếng ồn xung quanh.
Lại nói tiếp, thật ra anh cũng mới hơn ba mươi, nhưng giờ lại sống chẳng khác gì người già.
Nếu là mười năm trước, thì đến chính Nhiếp Chấn Hoành còn không tin nổi mình sẽ sống một cuộc đời như thế.
Nhưng có đôi khi, con người phải tin vào số mệnh.
Mệnh mà bảo có thời sẽ có, mệnh đã nói không chớ cưỡng cầu.
Cơn gió phả vào mặt anh hòa quyện đủ vị chua ngọt đắng cay, Nhiếp Chấn Hoành đã quen lâu, chỉ chuyên tâm nhấp một ngụm trà.
Anh cảm thấy tất cả đều khá ổn.
Phải tội trong khoảng thời gian nhàn nhã hiếm hoi này, có một vạt trắng chói lóa luôn lúc ẩn lúc hiện trước mặt anh.
Nhiếp Chấn Hoành híp mắt nhìn về đằng xa một lát, chợt thấy mắt mình sắp hoa cả lên vì bóng người phía trước.
Tâm trạng anh dần chuyển từ trời trong văn vắt sang mây đen giăng đầy.
Anh đặt tách trà lên tủ, đang định mở miệng kêu cái kẻ mặc bộ comple trắng trên đường bớt lượn lờ đi, thì Trương Thúy Phương nhà bên đã chịu hết nổi trước.
“Ới này Tiểu Triệu, chú cứ đi tới đi lui, đi tái đi hồi quanh đây làm gì đấy?”
Trương Thúy Phương vừa xếp xong hàng họ, thím ta lấy một chai Coca đá ra từ tủ đông nhà mình để uống, bắt chuyện với gã cò đất Triệu Hữu Phòng vẫn luôn lắc lư ven đường nãy giờ, “Chú muốn tìm ai thì tìm đi, cứ lảng và lảng vảng ở đây có tác dụng gì?”
Đám tiểu thương lâu năm trên con phố này hầu như đều sống trong khu tập thể của xưởng máy móc ở đằng sau.
Xưa xửa xừa xưa, cả khu vực phía Bắc này từng là một xưởng ô tô, máy móc được lắp ráp và vận chuyển đến mọi miền đất nước.
Vào thời kỳ hưng thịnh nhất, xưởng phải có đến mấy chục nghìn công nhân.
Hồi đó, người ta xây mấy tòa nhà trong xưởng để công nhân ở.
Về sau, qua làn sóng sa thải, nhà máy đóng cửa, dần bị các khu đô thị mới và mấy bên kinh doanh thầu lại.
Nhưng những tòa nhà cũ vẫn lặng lẽ đứng đó, âm thầm nhìn ngắm năm tháng đổi thay.
Hai mươi, ba mươi năm sau, những tòa nhà này đã xập xệ không ra thể thống gì nữa, đến mặt tường ngoài cũng bong tróc loang lổ tồi tệ.
Phần lớn các gia đình ở khu này từ ngày xưa đều chuyển ra ngoài sinh sống rồi, căn hộ trong này họ thường cho thuê hoặc bán lại.
Vì nhà chỉ có thang bộ, giá lại rất rẻ, nên nhiều dân buôn nhỏ quanh đây hay lấy nó nhà kho và chỗ ở.
Cửa vào khu nhà ở ngay gần tiệm giày của Nhiếp Chấn Hoành, đi thêm hai ba quán nữa là tới.
Có cổng sắt to, nhưng chẳng ai trông, chỉ để đấy cho đẹp mà thôi.
Ban nãy Triệu Hữu Phòng cứ lượn qua lượn lại chỗ cái cổng sắt này, nhưng không đi vào, Trương Thúy Phương nhìn mà còn sốt hết cả ruột.
“Thì tại em không biết nó ở chỗ nào chứ còn gì nữa?!”
Triệu Hữu Phòng cũng đang vội lắm chứ đùa, gã bỏ cả đống việc dang dở lại để qua bên này, nào ngờ chờ nửa buổi ròng mà chưa thấy ai xuống hết.
“Chú tìm ai đấy, nói thử xem nào, nhỡ đâu chị lại biết!”
Trương Thúy Phương tự quạt bằng tay áo, tốt bụng bảo Triệu Hữu Phòng.
Không phải thím ta khoe khoang đâu, nhưng thím chính là đấng biết tuốt ở khu tập thể này đấy.
“Lâm Tri.” Triệu Hữu Phòng vội vàng nói, “Một thằng cu trông bô giai ra phết.”
Bô giai.
Đây là lần thứ hai Nhiếp Chấn Hoành nghe thấy từ này dạo gần đây.
Anh không khỏi nâng mí mắt lên.
Anh đang hưởng thụ thời gian phơi nắng của riêng mình, không định nghe lỏm người khác nói chuyện, phải tội hai người kia to mồm quá, anh muốn không nghe cũng khó.
“Lâm Tri… chưa nghe thấy tên nớ bao giờ.” Trương Thúy Phương lục lọi ký ức một vòng, lắc đầu.
“Hầy,” Triệu Hữu Phòng cũng chẳng trông mong gì Trương Thúy Phương biết, chỉ thở hắt ra, “Cũng tại em đui mù, ngày xưa tuyển người nhìn không rõ.”
“Cậu Lâm Tri này bị làm sao à?”
Trương Thúy Phương sẵn tính tọc mạch, vừa nghe giọng điệu của Triệu Hữu Phòng là thím ta nổi cơn tò mò ngay, “Chú vội vã tìm thằng nớ như thế, nó nợ tiền chú à?”
“… Cũng dàng dạng vậy ạ.”
Dù sao đợi mãi cũng không thấy ai, Triệu Hữu Phòng tích cả bầu bực tức trong bụng, quyết định tán dóc tào lao với Trương Thúy Phương luôn.
“Năm ngoái tình hình chung không ổn, nên bên em cũng sa thải mấy chú.
Năm nay khởi sắc hơn một chút, sếp sai em đi tuyển một đứa về.
Còn đòi phải đẹp mã, ổng bảo thế mới nâng cao tỉ lệ trúng quả được.
“Đúng là trò đùa!” Giọng điệu Triệu Hữu Phòng nghe rất hằn học, “Thằng Triệu Hữu Phòng này lăn lộn trong nghề bao lâu nay, đều kiếm mối nhờ hai cái chân với một cái mồm, làm gì có chuyện cứ đẹp mã là có khách theo được?”
Trương Thúy Phương đảo mắt, nghĩ thầm trong bụng biết đâu lại đúng thế đấy.
Dù gì đám đàn bà con cái như họ thường xuyên bốc đồng dâng ví vì vẻ ngoài của người bán mà.
Nhưng thím đang bận hóng chuyện đằng sau, nên không phản bác.
“Dù sao sếp đã bảo, thì em xin nghe.” Triệu Hữu Phòng kể tiếp, “Mỗi tội tuyển mãi một tuần, mà mấy đứa tới toàn là hạng dưa vẹo táo nứt, đếch nhìn nổi!
“Sau đấy em còn tính chuyện hay là cứ thuyết phục sếp bỏ cuộc đi, nào ngờ, khà, đúng là em vớ được một đứa đẹp mã ở ven đường thật!
“Nên em bảo nó tới nhận việc.”
Trương Thúy Phương tợp một hớp Coca, trợn mắt ợ hơi.
“Mấy chú làm bất động sản mà tuyển người bừa phứa vậy à?” Tiệm đồ ăn sáng nhà bên tuyển chân học việc, bét ra còn đòi tay chân nhanh nhẹn thạo việc dùng dao cơ mà!
“Hầy,” Triệu Hữu Phòng đáp rất đỗi thờ ơ, “Lũ môi giới bọn em, nói thẳng ra cũng chẳng khác đám tiếp thị là bao, hiểu con chữ biết nói năng là được, còn đòi kỹ năng gì nữa?”
“… Cũng phải.”
Trương Thúy Phương gật đầu, tiếp tục gặng thêm, “Vậy cái cậu Lâm Tri kia đã làm gì mà để chú tức như thế? Chẳng lẽ chỉ được mỗi cái mặt, chứ không hiểu con chữ biết nói năng?”
Triệu Hữu Phòng thấy Trương Thúy Phương uống Coca ngon lành quá, thì cũng tự bỏ tiền mua một chai.
Sau khi ngửa đầu nốc mấy hớp, gã mới cằn nhằn tiếp, “Chả thế còn gì!
“Chị không biết đâu, cái thằng nó độc lạ lắm! Mới non nửa tháng, mà nó đã làm em mất mấy đơn to! Em phục nó luôn.”
Hiếu kỳ là bản tính của loài người, Trương Thúy Phương vừa nghe là phấn khích liền, “Sao sao?”
Đến cả Nhiếp Chấn Hoành ngồi ngoài rìa phơi nắng cũng không khỏi dỏng tai lên.
“Lần đầu tiên, tụi em đưa một khách hàng đi ký hợp đồng.
“Em có việc đột xuất, nên nhắn tin WeChat cho nó, bảo nó đi đón khách ở khu đô thị Hoa Lệ.”
(WeChat: mạng xã hội của TQ, thủy tổ WeChat bên mình.)
Triệu Hữu Phòng nhấn thật mạnh vào một câu: “Chỉ đón khách từ khu đấy qua văn phòng bên bọn em.
Có mỗi chuyện đơn giản thế thôi!”
“Khu đô thị Hoa Lệ à, chị biết, không phải nó ở phố kế bên hả.”
Trương Thúy Phương gật đầu hùa theo.
“Đúng đấy ạ, đi có mấy bước thôi!” Triệu Hữu Phòng cầm chai bảo, “Nhưng nó thì hay lắm cơ, chạy qua trường tiểu học Hoa Tây đợi người ta!”
“Tuy trường đấy cũng không xa chỗ đó lắm, nhưng trường tiểu học với khu đô thị có phải là một cái đâu!?” Nhắc tới chuyện này Triệu Hữu Phòng lại cú điên lên, “Em không hiểu nổi sao có mỗi mấy chữ bọ mà còn đọc sai được? Bắt khách của em đợi hẳn một tiếng! Người ta tức lồ ng tức lộn lên, qua ký hợp đồng công ty khác!
“Vụ thứ hai, qua một khu nhà khác.
“Em đã vẽ hẳn bản đồ ra cho nó rồi, còn cố ý đưa nó đi thăm thú trước mấy lần.
Sau khi làm quen hết lượt khu phố, em hẹn khách, sai nó dẫn khách đi xem nhà.”
Triệu Hữu Phòng nói tiếp, “Khách đấy muốn mua nhà sang