Cuối cùng Triệu Hữu Phòng vẫn trả lương nửa tháng cho Lâm Tri.
Lương cứng, không có hoa hồng.
Đấy còn là vì khi trả lại thẻ ra vào cho khách thuê nhà, Triệu Hữu Phòng tiện thể đề cập đến hành động của Lâm Tri.
Vị khách thuê nhà ấy khen Lâm Tri làm thế là rất có đạo đức nghề nghiệp, quyết định gia hạn hợp đồng, nên lần này Triệu Hữu Phòng mới không coi Lâm Tri như ôn thần.
Còn lúc này đây, Lâm Tri đang nhìn theo bóng Triệu Hữu Phòng rời xa mình như chạy nạn, vẫn chưa biết bản thân còn có thêm một phần thu nhập ít ỏi.
Cậu chỉ ngáp dài, tính về nhà ngủ tiếp.
Phải tội lại động vào vết thương, cậu không khỏi xuýt xoa.
“Ôi dồi, thằng nhóc này!”
Trương Thúy Phương ở cạnh đấy không đành lòng nổi, “Mặt sưng húp lên thế kia!”
Ban nãy thím ta còn có thể phởn phơ cười cợt khi nghe chuyện, nhưng đến lúc phát hiện kẻ khùng điên kỳ cục trong lời Triệu Hữu Phòng hóa ra là cu cậu mà mình từng khen, thì Trương Thúy Phương lại không thể nhìn nhận khách quan công bằng được.
Phần xương gò má bên phải của cậu thanh niên đã u thành một cục, phá hỏng cả gương mặt tuấn tú xinh trai.
Nửa mặt chỗ xanh chỗ tím, còn trầy da một tẹo, vừa trông đã hết hồn, thím ta mới nhìn thôi mà cũng thấy đau theo.
“Cưng bôi thuốc chưa? Bác sĩ bảo sao?!”
Trương Thúy Phương có kinh nghiệm đời sống phong phú, vừa nhìn vết thương của Lâm Tri là thím biết ngay thằng nhỏ chưa sơ cứu gì.
Vì thế thím vẫy tay gọi Lâm Tri đến gần mấy bước.
Thím còn nhớ tiệm mình có mấy thứ cồn i-ốt với băng dán linh tinh, nên vừa gọi vừa luôn tay kiếm tìm.
Còn Lâm Tri thì không biết Trương Thúy Phương gọi mình qua làm gì, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đi sang.
Rõ ràng chỉ mới gặp nhau đôi lần, nhưng Trương Thúy Phương lại mang đến cho cậu một cảm giác rất thân thuộc.
Có lẽ… là vì màu sắc của thím ấy giống với màu của mẹ cậu.
Lâm Tri quan sát người phụ nữ đang lục lọi thùng hàng, nghĩ thầm, đều là màu vàng cam, khiến cậu cảm thấy rất thoải mái.
Chẳng qua, mẹ là màu cháo gạo kê được hầm đặc mềm, còn bà chủ tiệm tạp hóa này thì giống máy sưởi hiệu ChangHong ở nhà hơn, to tiếng và hơi nong nóng.
“Nào nào nào, nghiêng đầu qua đây!”
Trương Thúy Phương không đợi Lâm Tri trả lời, mà lấy mấy chai thuốc ra khỏi thùng, lật đít chai lên xem hạn, xong xuôi mới vặn nắp ra dùng.
Thím mở một túi tăm bông, lấy một que ra để dặm cồn i-ốt.
Phần bông trắng lập tức hút cồn, hóa thành màu nâu thẫm khiến người ta cảm thấy nặng nề.
Lâm Tri nhìn nó chòng chọc một lúc lâu, nhưng vẫn quay đầu qua theo lời thím, để Trương Thúy Phương bôi thuốc cho mình.
Cậu ngoan ngoãn đến vậy, khiến người ta không thể liên tưởng cậu với cái người mà Triệu Hữu Phòng vừa kể ban nãy.
Trương Thúy Phương nghĩ thế, mà Nhiếp Chấn Hoành đang nằm nghiêng sưởi nắng trên ghế cũng có chung quan điểm.
Ánh mắt anh không khỏi dịch từ phương xa về nhà kế bên.
Ở nơi đó, cậu thanh niên cao gầy đang rướn cổ, tựa nửa người lên tủ kính bán hàng.
Chiếc áo ngủ của cậu hơi cộc, người cậu nghiêng về một bên, một đoạn eo lộ ra.
Gầy nhẳng gầy nhơ, như thể chưa được ăn no bao giờ.
Nhiếp Chấn Hoành nhìn mấy lượt, rồi liếc qua chỗ khác.
Nhưng tai anh vẫn vô thức lắng nghe tiếng động bên ấy.
“Cưng giả nhời coi chuyện là thế nào đi? Trông cũng là đứa hiền lành, sao lại đánh nhau với người ta?”
Trương Thúy Phương vừa xử lý vết thương cho Lâm Tri, vừa cầm lòng không đậu mà lải nhải, “Ban nãy chị mới nghe Triệu Hữu Phòng kể rồi, lão quản lý kia muốn gì thì cưng cứ đưa lão luôn là được, cãi cọ với người ta làm chi? Cưng chưa nghe câu ‘Miếu nhỏ lắm gió độc, Hồ cạn nhiều rùa đen’* bao giờ à!
“Cái bọn đấy toàn diễu võ dương oai, cầm lông gà mà cứ tưởng là lệnh tiễn** thôi!”
Lâm Tri quả thực chưa từng nghe câu tục ngữ mà Trương Thúy Phương nhắc đến bao giờ.
Cậu rót nó vào tai nghiền ngẫm hồi lâu, rồi mới chợt nhớ ra câu hỏi của bà chủ tiệm.
“Không được tiết lộ thông tin riêng tư của khách hàng ạ.”
Cậu nghiêm túc ngước mắt lên, nói với Trương Thúy Phương, “Sổ tay nhân viên, có ghi.”
Cậu đã đọc đi đọc lại cẩn thận rất nhiều lần, không đọc sai được đâu.
“Hầy! Thời buổi này, ai còn thật thà như cưng nữa?!”
Trương Thúy Phương đảo mắt ra chiều cũng tôi cũng chịu ông, “Hồi xưa, vì muốn lấy một hộp trứng gà, nên chị để lại số điện thoại cho đứa tiếp thị.
Sáng hôm sau, lập tức có người gọi điện hỏi chị có muốn mua cửa hàng không!”
Thím ta bĩu môi, “Bà đây trông giống người có đủ tiền mua cửa hàng lắm chắc?!”
Trương Thúy Phương chỉ làu bàu một câu thế thôi, nào ngờ cậu nhóc trước mặt thím lại gật đầu với vẻ cực kỳ nghiêm túc.
“Giống ạ.”
Bà thím ngoài bốn mươi cười run cả người trước câu trả