Bữa sáng nay hơi mất tập trung.
Chủ yếu là Nhiếp Chấn Hoành không ngờ bây giờ bé con nhà anh lại không dễ bị “lừa” như trước kia nữa, lại còn nghịch ngợm trêu chọc anh giữa bữa ăn, quả thực cứ như cù vào tim anh vậy.
Nhiếp Chấn Hoành chỉ ước chi có thể đè người ta ra làm chuyện ấy ngay, nhưng tới lúc hành động thật—— thì anh lại chỉ ngửa đầu tu hết ly sữa đậu nành, rồi bưng cốc của hai người vào phòng bếp lau rửa.
Nhiếp Chấn Hoành luôn cảm thấy bé con nhà mình còn chưa hiểu hết ngọn ngành.
Anh vẫn luôn hy vọng mình có thể chờ được đến lúc Lâm Tri thật sự hiểu được thích là gì, yêu là gì, rồi hai người sẽ thử nghiệm những chuyện sâu sắc thân mật hơn.
Suy nghĩ này xuất phát từ nỗi thương cảm của anh về quá khứ của Lâm Tri, và cũng vì anh cảm thấy mông lung trong mối quan hệ giữa hai người.
Anh không thể chắc được liệu Lâm Tri đã thực sự hiểu rõ tình yêu nghĩa là gì chưa, anh cũng không thể xác định liệu tình cảm mà Lâm Tri dành cho anh rốt cuộc có giống tình cảm mà anh dành cho cậu không.
Dù hiện giờ cả hai đã là người yêu của nhau, nhưng cảm giác lo được lo mất của Nhiếp Chấn Hoành vẫn cứ tồn tại.
Anh luôn cảm thấy thứ mình có được là một món bảo bối trong vắt mỏng manh, phải luôn nâng niu nó, chăm sóc nó, sợ nó ngã nó rơi.
Vả lại còn thêm những chuyện Lâm Tri từng trải qua thuở nhỏ, và thời niên thiếu sống tách biệt khỏi xã hội, cộng kèm mấy chuyện nhỏ nhặt không biết nên khóc hay nên cười giữa hai người từ đó đến nay, chính vì vậy nên Nhiếp Chấn Hoành vô thức định vị bạn trai mình là một đứa trẻ còn chưa hiểu nhiều lẽ thường, còn phải chờ cậu từ từ lớn lên.
Nhưng Nhiếp Chấn Hoành lại quên mất, cái mà trẻ nhỏ giàu nhất, chính là lòng hiếu kỳ.
Hơn nữa thứ anh sở hữu cũng không phải là món đồ tinh xảo mong manh dễ vỡ đến độ không thể đụng vào, mà là một chàng trai thẳng thắn và đáng yêu, tràn ngập hứng thú với anh.
Nhiếp Chấn Hoành rửa bát xong thì chợt thấy phòng khách đã vắng tanh.
Anh đi theo tiếng động vào phòng ngủ của Lâm Tri, phát hiện bé con đang nằm chổng mông trên giường, lật xem một quyển sách.
Trên tủ đầu giường còn mấy cuốn sách được để ngay ngắn, màu sắc sặc sỡ, hình như là truyện tranh, gáy sách có dấu vết đã qua sử dụng.
“Dạo này em đổi sở thích mới à? Không vẽ tranh nữa hở?”
Nhiếp Chấn Hoành đi đến ngồi xuống mép giường, vuốt mái tóc mềm mại của bé con, “Ngồi dậy mà đọc, đọc thế này hại mắt.”
“Vâng.” Lâm Tri ngoan ngoãn nhổm dậy.
Mặt giường nhăn nhúm, chẳng rõ cậu đã lăn lộn lên đấy bao lâu, xem ra quả thực tối qua cậu không ngủ được.
“Em thức đêm đọc đấy à?”
Nhiếp Chấn Hoành không thích đọc truyện tranh, cũng không xem rốt cuộc nội dung Lâm Tri đang đọc là gì, anh chỉ vô thức cảm thấy đấy là mấy thứ luyện cấp lên level đầy nhiệt huyết mà tụi trẻ khoái xem bây giờ, nên chỉ dặn dò Lâm Tri chú ý sức khỏe, “Ban ngày còn cả đống thời gian cơ mà, không được thức khuya, biết chưa?”
Bé con gật đầu vâng dạ, “Dạ rồi ạ.”
Bấy giờ Nhiếp Chấn Hoành mới hài lòng, vỗ eo Lâm Tri, bảo cậu ra chỗ ban công sáng sủa mà đọc, mình thì tiện tay chỉnh lại giường đệm cho bé con.
Lúc anh giũ chăn, một tờ giấy nhớ nhỏ bay ra từ gối.
Nhiếp Chấn Hoành tưởng đấy là thẻ kẹp sách, lúc nhặt lên nhìn thì lại phát hiện đó là lời nhắn dành cho Lâm Tri, nội dung thật tình khiến anh chẳng hiểu mô tê gì ——
【Tri Tri dũng cảm! Đừng sợ khó khăn! Làm được thì làm! Không thì rút lui! 】
Dưới câu nói khó hiểu kia, còn có một dòng PS nho nhỏ: Đọc len lén thôi! Xin đừng nổ súng!
(Đọc len lén thôi! Xin đừng nổ súng!: Gốc là bản parody từ một câu: “Lặng lẽ vào thôn, xin đừng nổ súng”: ý là để đạt được mục đích, không được phép làm lộ mục tiêu.
Đây là câu nói từ bộ phim “Địa Đạo Chiến” năm 1965.
Về sau câu này thành meme, ý là len lén đừng lộ liễu.)
“Tri Tri, ai viết tờ giấy này đây?” Nhiếp Chấn Hoành nảy sinh tò mò, chẳng lẽ em người yêu còn có người bạn mới nào mà anh không biết? Anh giơ tờ giấy mình đang cầm lên,