Nhiếp Chấn Hoành tưởng mình hoa mắt.
Anh nhắm mắt lại, rồi lật trang khác ra, nhìn lần nữa.
Ừ, quả nhiên anh hoa mắt là cái chắc.
Vừa nãy hẳn là nhân vật chính bị bắt cóc, giờ cứu về được rồi.
Đề tài truyện là cuộc chiến chốn thương trường.
Ông chủ chuẩn bị ra tay đàn áp bốn phương, thư ký mang tài liệu lên cho anh ta, rót trà, đi qua.
Chờ đã, sao cậu thư ký này lại chui xuống bàn làm việc của sếp?
Đầu Nhiếp Chấn Hoành đơ hẳn luôn.
Anh đã hiểu ra rồi, nên giờ sốc quá trời quá đất.
Nhớ ngày xưa còn đi học, các anh em mà xem pỏn thì toàn giấu giếm dấm dúi lén truyền cho nhau, xem xong cũng chỉ châu lại tám nhảm mấy câu bậy bạ, cười hề hề nói ít hiểu nhiều mà thôi.
Không ngờ mới qua mấy năm, mà trí tưởng tượng của loài người trong lĩnh vực này tại phát triển sâu rộng như thế, còn không câu nệ cả hình thức lẫn giới tính.
Anh khép quyển truyện lại, bình tĩnh quan sát cẩn thận bìa ngoài.
Đúng là hai người đàn ông, nếu anh không nhìn lầm, thì còn đang ôm ấp nhau nữa, chẳng cần đọc tên truyện cũng có thể nhận ra đấy là một đôi.
“Thứ này…” Nhiếp Chấn Hoành chưa phát hiện cổ họng mình hơi khô khốc, “Em tìm ở đâu ra vậy?”
Lâm Tri nhìn bạn trai mình với vẻ quái lạ.
Chẳng phải mới nãy cậu vừa trả lời một lần rồi sao?
“Hội chợ từ thiện ạ, em mua.”
Nhưng cũng chẳng sao, anh Hoành hỏi bao nhiêu lần, cậu sẽ trả lời bấy nhiêu lần.
Cậu còn nhấn mạnh thêm một câu, “Hai trăm tệ, sáu quyển!”
Lâm Tri đã qua nhà Nhiếp Chấn Hoành rất nhiều lần, đương nhiên cũng từng thấy giá sách và những cuốn sách ở nhà anh Hoành.
Tuy đọc không hiểu, nhưng Lâm Tri vẫn nhớ được kha khá bìa sách và giá cả.
Lần này đi mua cậu còn tính nhẩm trong đầu ý, ừ, mua đâu có đắt!
Lâm Tri chưa biết rằng phần lớn những quyển sách niêm yết giá mấy chục tệ của Nhiếp Chấn Hoành đều là do anh mua đồng nát về, nếu không chắc cậu sẽ hơi bị buồn.
Lúc này cậu đang đặt hết tâm trí vào mấy quyển truyện tranh mình mua về, thấy anh Hoành lật xem, cậu bèn nhìn anh bằng đôi mắt sáng lấp lánh.
Nhiếp Chấn Hoành đang định ghim cái đứa dám bán món hàng không phù hợp với trẻ em này cho bé con, thì chợt cúi đầu thấy một cặp mắt tràn trề vẻ hiếu học.
“…”
Bấy giờ, Nhiếp Chấn Hoành đã quẳng hết suy nghĩ đi tìm người bán để tính sổ ra sau đầu.
Một người luôn lắm lời trước mặt Lâm Tri như anh, giờ lại nghẹn ngào hiếm thấy.
“Khụ, sáu quyển…” Đầu anh hơi đơ, tạm thời chỉ có thể đối thoại với Lâm Tri theo bản năng, “Em đọc xong hết rồi à?”
“Năm quyển.” Lâm Tri đứng bật dậy, chống đầu gối lên giường, duỗi tay chỉ quyển truyện Nhiếp Chấn Hoành đang cầm, “Quyển này, em đang xem.”
Nhiếp Chấn Hoành vô thức đưa quyển truyện ra xa.
Nhưng ngẫm lại nếu bé con đã bảo là “đang xem”, thì chắc chắn ẻm cũng biết được kha khá nội dung rồi, nên lại chần chờ dịch tay về.
“Hiểu, hiểu hết cơ à?” Nhiếp Chấn Hoành cảm thấy trái tim mình như bị nhấc lên.
“Ừm…” Lâm Tri lại liếc Nhiếp Chấn Hoành với ánh mắt kỳ quái, “Không ạ, nhiều chữ quá.”
Hôm nay anh Hoành sao thế? Sao cứ hỏi cậu mấy câu ngu ngu vậy nhỉ?
Nhiếp Chấn Hoành không biết mình còn bị bé ngốc của anh chửi thầm.
Nghe Lâm Tri nói thế, anh chẳng biết mình thở than trong lòng là vì thấy may mắn hay tại đang tiếc nuối.
Quả nhiên, bé con nhà anh vẫn chưa được khai sáng.
Nhưng mới thở ra nửa chừng, anh lại sốc tận óc vì câu nói bất thình lình tiếp theo của bé con ——
“Em không đọc được chữ… nhưng xem hết tranh rồi ạ!”
Lâm Tri áp lên cánh tay Nhiếp Chấn Hoành, duỗi tay lấy quyển sách về, lật tới trang đầu cho anh Hoành nhà cậu, “Anh Hoành đọc cho em nhé?”
Nhiếp Chấn Hoành cảm thấy như có lửa đốt trên tay mình.
“Em muốn… đọc lại lần nữa à?”
Lâm Tri gật đầu, đôi mắt đen lay láy, “Dạ, đọc chung ạ!”
Nhiếp Chấn Hoành hít một hơi thật sâu, nghiêng người nắm vai bé con, tận tình khuyên bảo cậu, “Tri Tri, nghe này,