Cùng lúc đó, kệ sách trong nhà Nhiếp Chấn Hoành lại có thêm một quyển tạp chí mới.
Lần này, tạp chí không bao gồm tranh minh họa của Lâm Tri, nhưng phía dưới một đoạn phỏng vấn mộc mạc và chân thành, là bức ảnh một chàng trai đang nghiêm túc vẽ tranh.
Chàng trai đó có có gương mặt thanh tú, đường nét rõ ràng.
Dù mặt mũi không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt cậu nhìn bảng vẽ lại sinh động vô cùng.
Chỉ với vài nét bút ít ỏi, một chú mèo con lông xù đã hiện lên trên trang giấy rập.
Mèo con nằm chổng mông trên miếng lót giày, ngây thơ chất phác.
Đối chiếu với thành phẩm mà bà cụ đã thêu ở một bức tranh khác, độc giả vừa nhìn là đã muốn mua ngay.
Nói tới đây cũng phải nhắc thêm, lúc Hà Khiêm mang bản in mẫu qua, một cuộc hội thoại dở khóc dở cười còn diễn ra.
Nguyên nhân là Lâm Tri không hiểu tại sao lần nào đến đây tổng biên tập Hà cũng mang hai quyển tạp chí, rõ ràng cậu với anh Hoành đọc chung một quyển là đủ rồi.
Vì thế cậu bèn nhét trả một quyển cho Hà Khiêm, nói không cần.
Hà Khiêm cũng chẳng hiểu mô tê ra làm sao cả, Lâm Tri bèn chủ động giải thích, “Đọc một quyển là đủ rồi ạ.”
“À, có sao đâu, cậu không đọc chữ thì xem tranh cũng được mà!” Qua mấy lần tiếp xúc, Hà Khiêm cũng biết đại khái về chứng khó đọc của Lâm Tri rồi.
Anh ta tự lý giải theo ý mình, “Dù sao cũng có “ảnh ngọc” chụp cậu, giữ lại mà làm kỷ niệm!”
“Có một quyển rồi mà.” Lâm Tri nói.
“À, quyển đấy cho ông chủ Nhiếp, tặng hai người mỗi người một bản luôn!” Hà Khiêm cực kỳ hào phóng.
Lâm Tri lại mím môi, “Không cần.”
Trong ánh mắt khó hiểu của Hà Khiêm, cậu chạy đến bên cạnh Nhiếp Chấn Hoành cực kỳ tự nhiên, ôm rịt cánh tay người đàn ông, hếch cằm với Hà Khiêm: “Của em là của anh Hoành!”
Cậu với anh Hoành đã ôm ấp hôn hít ngủ chung rồi, sao còn phải đọc hai quyển sách giống hệt nhau nữa?
Hà Khiêm kinh ngạc nhìn động tác của Lâm Tri chằm chằm, mắt đờ đẫn rõ lâu.
Đoạn, anh ta lại liếc về phía Nhiếp Chấn Hoành đang để mặc Lâm Tri thân mật dính lấy mình, bấy giờ mới vỗ đầu, hiểu ra rồi.
“… Tôi bảo nha hai cái đứa này, giỏi thật đấy!”
Anh ta vỗ vỗ Nhiếp Chấn Hoành, “Ông chủ Nhiếp, xấu bụng quá, yêu nhau bao giờ mà không tiết lộ với tôi tí nào!”
Advertisement
Nhiếp Chấn Hoành vứt bao thuốc lá lâu không dùng trong túi mình cho Hà Khiêm, cười nói, “Đấy là tại anh có hỏi em đâu.”
“Tại tôi á hả!” Hà Khiêm chửi thầm vài câu trong bụng, nhưng vẫn nhận thuốc lá, “Cu này hay thật, ai mà ngờ nổi cái thằng thợ sửa giày tẩm ngẩm tầm ngầm như chú, lại còn đi trước thời đại hơn cả nhà thơ nhà văn như tôi?!”
Câu này hài thật, Nhiếp Chấn Hoành cũng phải bật cười khẽ, “Ngày xưa em cũng đâu ngờ.”
Chẳng phải đấy chính là thứ khiến cuộc đời thú vị hơn đó sao? Khi ta cho rằng mình đã rơi xuống đáy, thì bỗng nhiên có một bàn tay xuất hiện trước mặt ta.
Ở nơi ta chưa từng để ý, lại bất chợt gặp người mình sẽ chung sống suốt quãng đời còn lại.
Hà Khiêm tự xưng là người làm công việc liên quan đến văn hóa, đọc bao nhiêu sách vở, tiếp xúc với đủ kiểu nghệ sĩ, vậy nên anh ta chẳng hề ố á gì trước xu hướng tính dục của hai người.
Ngược lại, anh ta quan sát Lâm Tĩnh đang yên lặng ngồi tựa vào Nhiếp Chấn Hoành chăm chú lật tạp chí, rồi lại nhìn Nhiếp Chấn Hoành dù đang sửa giày nhưng nét cười vẫn vương vấn nơi khóe môi, chỉ hướng sự chú ý về cậu thanh niên bên cạnh mình, thì không khỏi tự vả cho mình một cái tát ở trong lòng.
Đúng ra phải phát hiện từ sớm chứ!
Đây là kiểu thích không giấu nổi nữa rồi còn gì.
*
Ánh đèn rực rỡ vừa lên.
Khi Nhiếp Chấn Hoành ăn tối với Lâm Tri xong, ngồi trên sofa đọc cuốn tạp chí mẫu mà Hà Khiêm mang sang thật tỉ mẩn cho bé con, thì ở một góc khác trong thành phố, một gia đình khác cũng nhìn thấy cuốn tạp chí này.
Đó là một khu dân cư phức hợp tầm trung ở phía Tây.
Khu dân cư này đã được xây mười mấy năm rồi, một thời cũng được coi là khu hạng sang ở địa phận này, phải tốn khá nhiều tiền mới mua được một căn.
Phần lớn dân sống trong đấy là người làm ăn.
Chẳng qua theo thời gian, nơi này dần mất đi vẻ sang trọng ban đầu.
Những người giàu có đều dọn qua khu sang chảnh hơn.
Mà ai đã nghèo thì lại càng nghèo thậm tệ.
Cho tới giờ, phần lớn dân ở đây đều là các hộ gia đình ba người, thuê để tiện đường đưa con đi học.
Tiện nghi và quy hoạch bên ngoài của khu phức hợp cũng đã trở nên cũ kỹ và tầm thường.
Trong một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách bình thường ở một tòa nào đấy trong khu dân cư này, bà chủ nhà đang vừa xem TV vừa sơn móng tay trong phòng khách.
Còn đứa con trai 9 tuổi của mụ thì đang ngồi bên bàn ăn cắn cán bút làm bài tập dưới bóng đèn.
Đồng hồ chỉ 7 giờ, cuối cùng ông chủ nhà cũng đã về.
Lưng lão hơi còng xuống, lão xách một cái cặp tài liệu nặng trĩu.
Nhìn xuyên qua sắc mặt khó coi và những nếp nhăn chằng chịt trên mặt lão, người ta vẫn có thể lờ mờ thấy dáng vẻ hào hoa điển trai thời trẻ của lão.
“Ô, về rồi đấy à?” Người đàn bà ngước mắt lên nhìn lão rồi tiếp tục cúi đầu sơn móng tay.
Còn gã đàn ông thì ném cặp táp đánh “bộp” lên bàn nước, tức tối ra mặt, “Lại chưa nấu cơm à?!”
“Phải có tiền thì mới mua gạo nấu cơm được chứ!” Người đàn bà kia chẳng sợ lão tẹo nào, châm chọc nhếch khóe môi, “Không phải ông nói hôm nay sẽ đòi được nợ từ sếp à?”
Mụ vừa nói vừa xòe bàn tay sơn móng hồng chóe ra, “Lấy tiền ra đây! Tôi còn định hầm con gà quê làm canh bổ não cho Diệu Tổ nhà mình đấy!”
Đứa