Kỷ Thấm bị câu nói chặn họng của anh cũng không nói nên lời đành phải xuất ra đòn sát thủ: “Bên phía Mafia đã mời em làm quân sư vũ khí của bọn họ, nhiều lần lắm rồi, em có phải nên thuận theo mà không từ chối hay không đây?”
Khóe mắt Đan Kình Hạo run rẩy, cái cô gái này...!thật sự quá Biết tìm nhược điểm của anh.
“Kỷ Thấm, anh đã nói với em bao nhiêu lần là đừng có dính líu đến Mafia rồi.” Người em gái này của anh tùy hứng một chút cũng không nói gì, điểm mấu chốt là quá tùy hứng rồi, thật sự không có cách nào với cô cả.
Kỷ Thấm đắc ý dạt dào: “Vậy anh tặng cái vật thủy tinh này cho em đi?”
Đan Kình Hạo thật sự rất muốn chào hỏi cả nhà của cô ấy, nhưng nghĩ lại cái này không phải đồng nghĩa với việc chào hỏi cả nhà mình à? Không sáng suốt không sáng suốt.
Đối mặt với người em gái luôn có suy nghĩ cổ quái trong đầu này, anh thật sự không có cách nào khác: “Lấy đi đi lấy đi đi.” Lặp lại hai lần, anh rất bất mãn với Kỷ Thấm.
Đan Kình Hạo cầm lấy đồ vật nhảy xuống bàn mỉm cười sáng lạn: “Vậy nếu em từ chối cũng quá bất kính rồi.”
Từ chối thì bất kính? Đan Kình Hạo tức muốn nội thương, là ăn cướp trắng trợn có được không hả? Em có ý tốt nói từ chối thì là bất kính sao?
“À đúng rồi, đây là hình vẽ vũ khí mà anh muốn.” Kỷ Thấm lấy từ trong túi ra mấy bản vẽ, sau khi bỏ xuống bàn rồi phất tay với Đan Kình Hạo: “Bái bai.”
Đan Kình Hạo cầm lấy mấy bản vẽ kia, thở dài lại buông xuống, năng khiếu của Kỷ Thấm chính là thiết kế vũ khí, súng hạng nhẹ, súng hạng nặng, súng ngắm không gì là cô ấy không biết.
Cô ấy thoải mái sinh sống ở khắp nơi, nhưng lại không biết Đan Kình Hạo đã thay cô xử lý bao nhiêu phiền phức ở sau lưng.
Một thiên tài vũ khí chỉ có hai vận mệnh, một là được trọng dụng, hai là bị ám sát.
Đan Kình Hạo đã cố hết sức không để Kỷ Thấm ra mặt, tất cả bản vẽ cũng thông qua tay của người khác, có thể cho cô ấy trốn được bao lâu thì cứ trốn bấy lâu, chỉ là cô gái nhỏ mà không biết mình làm những chuyện này nguy hiểm đến cỡ nào.
Có lẽ lúc trước anh để cô ấy thiết kế bản vẽ vũ khí đầu tiên là đã sai lầm rồi.
Đây là lần thứ năm Lữ Kiêu bị người ta từ chối ở ngoài cửa, nụ cười chiều bài trên mặt của anh ấy cũng sắp không nhịn được rồi: “Chết tiệt, cả đời này ông đây chưa từng bị người phụ nữ nào từ chối dứt khoát như vậy.” Người càng khó đạt được càng khiến cho người khác phấn chấn, điểm này Lữ Kiêu đã đủ nghiệm chứng.
Anh ta không hề phát hiện bởi vì mình chuyên tâm đối phó với ngọn núi cao lạnh lùng là Dương Liên mà đã một tháng nay không gần với phụ nữ, ngay cả Đan Kình Hạo gọi anh ta đến quán bar giải tỏa mà anh ta cũng không hào hứng, chỉ muốn làm như thế nào để có thể đánh gục được Dương Liên.
Mà Dương Liên ở bên trong cửa bị tiếng chuông cửa làm cho phiền mở miệng quát: “Không phải nói là trong nhà không có ai rồi sao?” Em gái nó chứ, cứ nhắn chuông cửa hoài vậy, cô đang rối ren với một đống tài liệu nên tâm trạng đang rất bực bội.
Kết quả ở bên ngoài đó còn có một cậu chủ không có việc gì muốn hẹn cô đi ăn tối, núi lửa đã sắp bộc phát đến biên giới rồi.
Lữ Kiêu ở bên ngoài cũng tức đến xám mặt, thật ra tính tình của người phụ nữ này chẳng ra làm sao cả, nhưng không biết tại sao anh ta lại muốn thuần phục cô trở thành người phụ nữ của mình.
Lúc anh ta ấn chuông một lần nữa thì cửa rốt cuộc cũng mở ra, còn chưa chờ anh ta nói chuyện thì trước mặt đã có một chậu nước lạnh hất thẳng vào anh ta.
“Tôi nói cho anh biết nha, bà đây đang làm việc thì ngay cả ông trời cũng không thể quấy rầy bà đây, nếu không bà đây sẽ biến ông ấy thành diêm vương.
Shit!” Dương Liên rống xong cũng không thèm nhìn Lữ Kiêu một cái, cô ấy trực tiếp đóng cánh cửa lại một cách nặng nề.
Lữ Kiêu phun một ngụm nước lạnh ra, cho dù mái tóc màu vàng bị ướt nước hết cũng không thể che dấu khí chất vương giả thuộc về anh ta, anh ta cúi đầu nhìn hoa hồng chật vật trong tay của mình, trong lòng lập tức có hàng ngàn con thú đang chạy.
Người phụ nữ này đến từ thời kỳ đồ đá hay sao vậy? Sao có thể có đàn ông chịu đựng được loại tính tình này chứ? Nhất định là đầu anh ta bị úng nước rồi cho nên mới cảm thấy người phụ nữ này rất thú vị, phải đi tẩy não, nhất định phải đi tẩy não.
Lữ Kiêu thất bại thất tha thất thiểu xuống lầu, thế là Dương Liên ở trong lòng cuối cùng cũng trở về thế giới thanh tĩnh, cô ấy thở ra một hơi.
Vừa mới bắt đầu làm việc thì trong nhà vệ sinh lại vang lên âm thâm rít vào, chính cái này đã hoàn toàn đánh mất sự ưu nhã mà một người phụ nữ nên có, thật ra lúc nãy cô đi hất nước đã đánh mất rồi.
“Nguyễn Đào Yêu, cậu ngậm miệng cậu lại coi, nếu không tớ sẽ dùng đôi tất mang mấy năm chưa giặt bịt miệng của cậu lại đó.” Đan Kình Hạo nhịn không được nữa mà gầm Thét.
“Liên, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!” Nguyễn Đào Yêu dường như không nghe thấy cô ấy nói gì, cô lại tiếp tục hét lên trong nhà vệ sinh.
Khóe mắt Dương Liên co quắp mấy lần, rốt cuộc vẫn đứng dậy đi vào nhà vệ sinh nhìn Nguyễn Đào Yêu đang ngồi chồm hỗm trên bồn cầu, mở miệng hỏi: “Là do táo bón hay là tiêu chảy, hay bởi vì còn chưa ăn cơm mà đã nôn hết?”
Sống chung với một cô bạn thân có đầu óc không giống như người bình thường này lâu như vậy, cô cũng đã tập mãi thành thói quen.
Biết câu chuyện sói đến không? Nguyễn Đào Yêu chính là đứa bé kia, cô chính là người ba lần bảy lượt trêu chọc cho dân chạy lên núi.
Hai mắt Nguyễn Đào Yêu rưng rưng ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, khóc ròng nói: “Liên, làm sao bây giờ đây, tháng này tớ vẫn chưa đến tháng...”
“Cái gì?” Lần này Dương Liên biết thật sự sói đã đến rồi.
“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ đây, có phải là tớ đã xảy ra vấn đề gì rồi không?Tại sao bây giờ còn chưa đến chứ chứ?” Nguyễn Đào Yêu cứ ngồi nghỉ linh ta linh linh nên không nhìn thấy sắc mặt khó coi của Dương Liên: “Có phải bị ung thư cổ tử cung hay không, hay là bị hội chứng đa nang?”
Dương Liên đánh gãy suy nghĩ hão huyền của cô: “Thôi đi, các loại bệnh kia cũng không phải hoàn toàn liên quan đến chuyện đến tháng.”
“Đúng nhỉ...!Vậy rốt cuộc