Công lực rắn độc của Dương Liên cũng không phải một sớm một chiều là có thể luyện thành, cái này hoàn toàn là vì Nguyễn Đào Yêu có đầu óc kỳ lạ mà luyện thành, khiến cho cô ấy sáng tác ra rất nhiều danh ngôn kinh điển truyền lại cho đời sau.
Người ở phía bên kia giống như không thể chống đỡ được, chỉ gò bó theo khuôn phép liên tục nói xin lỗi: “Nhờ cô nói với cô ấy là cô ấy là thông qua phỏng vấn làm thư ký của chủ tịch, mời cô ấy đúng tám giờ ngày mai đến công ty của chúng tôi làm việc.”
Cúp điện thoại, Dương Liên nhìn một bằng một ánh mắt nhìn một quái vật, suy nghĩ linh tinh nói: “Là công ty nhà ai mà lại không có mắt như thế chứ?”
Nguyễn Đào Yêu thấy Dương Liên nhìn mình kỳ quá như vậy liền hỏi: “Sao vậy Liên.”
“Lúc nãy có người gọi điện thoại đến nói cậu đã đậu phỏng vấn rồi, kêu cậu sáng ngày mai đúng tám giờ đi làm.”
“Phỏng vấn gì chứ?” Nguyễn Đào Yêu có chút mơ màng, cô không nhớ rõ gần đây mình có tham gia phỏng vấn gì.
“Phỏng vấn cho chức thư ký chủ tịch, cậu không nhớ rõ à?” Vẻ mặt của Dương Liên rất ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại nếu như là Nguyễn Đào Yêu thì chuyện quái gì cũng có thể xảy ra ra, so sánh thì đây chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi.
Không phải chỉ là quên chuyện muốn làm ở công ty kia thôi à? Không phải chỉ là quên đi chuyện mình có tham gia phỏng vấn thôi à? Chuyện nhỏ thôi!
“Phỏng vấn thư ký chủ tịch?” Nguyễn Đào Yêu lặp lại một lần nữa, rốt cuộc cũng nhớ lại: “A đúng rồi, tớ đã từng làm sơ yếu lý lịch để đi phỏng vấn chức vụ kia, nhưng mà căn bản tớ cũng đâu có tham gia phỏng vấn đâu, sao lại trúng tuyển được chứ?”
Dương Liên không rõ ràng cho lắm nhún nhún vai, mới vừa rồi đã nói rồi, chỉ cần là chuyện xảy ra trên người của Nguyễn Đào Yêu thì đều không phải là chuyện lạ.
Nguyễn Đào Yêu bỗng nhiên qua một phút sau mới phản ứng được, cô vui mừng bổ nhào vào trên người của Dương Liên, mừng rỡ nói: “Liên, Đây có phải chứng tỏ là tớ đã có công việc rồi không? Như vậy thì tớ có thể không cần đến bệnh viện để bỏ đứa nhỏ nữa đúng hay không?”
Dương Liên ghét bỏ đẩy tay của Nguyễn Đào Yêu ra, đứng dậy bước vào phòng, đối với đầu óc này thì không thể dùng tiêu chuẩn bình thường để so sánh được, cô suy nghĩ vẫn là để mình lựa chọn đi ngủ thì tương đối ổn thỏa hơn.
Ai thèm quan tâm chứ! Nguyễn Đào Yêu còn đang ngồi xổm trên ghế sa lông: “Liên, cậu biết là tiếng Anh của tớ rất dở, tớ còn chưa có cấp bốn nữa, có thể đi phiên dịch một chút hay không?”
Trả lời Nguyễn Đào Yêu chỉ là âm thanh đóng cửa, cô cúi đầu xuống nhìn bụng của mình.
Thật sự không thể tưởng tượng nổi nơi này vậy mà lại có một sinh mệnh nhỏ, nếu như bỏ đi có phải là quá tàn nhẫn rồi hay không? Nhưng nếu như cô không bỏ đi thì theo như lời mà Dương Liên nói, nếu như Thẩm Tống trở về nhìn thấy cô dẫn theo một đứa nhỏ, vậy thì anh ấy có còn thích cô hay không?
Nguyễn Đào Yêu mang theo nghi vấn mà nặng nề ngủ mất trên ghế sa lông, cô không biết ngày mai còn có chuyện nghiêm trọng hơn đang chờ đợi cô.
Ngủ ngon Yêu Đào đáng yêu, chuẩn bị tinh thần tiếp nhận khiêu chiến ngày mai đi.
Lúc Nguyễn Đào Yêu bị đông cứng tỉnh dậy, cô còn mơ mơ màng màng muốn kéo chăn lên, kết quả kéo vào khoảng không, cô xoa xoa mắt một mặt mơ màng ngồi dậy: “Ủa, Sao mình lại ngủ trên ghế sa lông chứ?” Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy hướng kim đồng hồ trên tường, kim phút chỉ hướng bốn mươi phút, bảy giờ bốn mưới phút.
Cô ngáp một cái, sau đó bỗng nhiên thức tỉnh: “Cái gì? Bảy giờ bốn mươi rồi á.
Đây không phải là đến trễ ư?” Nhưng mà cô cũng không có lòng tin trong hai mươi phút mình có thể trang điểm và làm tóc, ít nhất thì cũng phải ba mươi phút.
“Dương Liên, tại sao cậu lại không gọi tớ thức dậy?” Nguyễn Đào Yêu nhanh chóng vọt vào nhà vệ sinh giống như con thỏ nhỏ.
Mà âm thanh miễn cưỡng của Dương Liên truyền ra từ trong phòng: “Hôm nay tớ đổi ca trực với người khác nên không cần phải đến đó, đương nhiên phải tận dụng thời gian mà ngủ nướng rồi, ai mà quan tâm được cậu có dậy hay không chứ.”
Nguyễn Đào Yêu cũng không đoái hoài gì tới Dương Liên, cô lung tung rửa mặt cột tóc, sau đó cầm lấy túi liền chạy ra khỏi phòng.
Cô ngồi trên xe buýt cột một kiểu tóc đơn giản phù hợp với tính chất văn phòng, sau đó trang điểm sơ qua, ăn xong miếng bánh mì trong ánh mắt khinh bỉ của một đám khách hàng, cô rất bình tĩnh lau đi vụn bánh mì ở khóe miệng.
Cô thề cô nhất định phải mua cho mình một cái đồng hồ báo thức, trông cậy vào Dương Liên Thật sự quá không đáng tin cậy.
Nguyễn Đào Yêu rốt cuộc cũng chạy đến công ty vào lúc tám giờ kém năm, cho nên khi cô thở hổn hển đi vào bên trong nên cô không nhìn thấy hai chữ “Đan thị” màu vàng lóng lánh trên tòa nhà kia.
Nếu như Nguyễn Đào Yêu biết hai chữ kia thì có lẽ có đánh chết mình cô cũng sẽ không bước vào cái công ty này, mà lúc phỏng vấn cô cũng không nhìn kỹ nội dung của công ty, bởi vì cô nhìn trúng cũng chỉ có phần tiền lương kia mà thôi.
Bây giờ cô chỉ có hai kết quả, một là thành thần tiên, hai là xuống địa ngục, mà Nguyễn Đào Yêu hiển nhiên là cái sau.
Người phụ trách là một người bận váy chữ A, có thể nhìn ra được là một người đẹp cúp 36, trên mặt mang một cái kính đen, dáng vẻ rất chuyên nghiệp.
Những nhân viên nhìn thấy cô ấy đều gật đầu gọi cô ấy là chị Kitty.
“Từ hôm nay trở đi, người phụ trách sắp xếp công việc thường ngày của chủ tịch là cô, thân là thư ký riêng cô nên có giác ngộ cái gì gọi là làm việc có chức trách.” Chị Kitty vừa dẫn đường cho cô vừa giới thiệu với cô.
Nguyễn Đào Yêu yếu ớt ngắt lời chị ta: “Nếu như em không hiểu chữ riêng này thì làm sao bây giờ?”
Cơ mặt Kitty con quắp một chút nhưng vẫn tốt tính mà nói: “Tận trách chính là điện thoại phải mở 24/24 giờ, gọi thì phải bắt máy ngay, bất cứ chuyện gì đều phải lấy chủ tịch làm ưu tiên, không cho phép nói không, không cho phép nói