Đan Kình Hạo cảm thấy bản thân vô cùng buồn cười.
Phụ nữ đều là loại động vật ích kỷ, vì bản thân cái gì cũng có thể làm ra được, điểm này không phải anh đã rất rõ rồi ư?
Dương Liên nhìn Yêu Đào đang gọi điện thoại ở xa, mắt nhìn về phía Thẩm Tống: Tôi không quan tâm lí do ban đầu anh biến mất, bây giờ trở lại vì cái gì, trong quãng thời gian này, anh tốt nhất đừng đến gần Yêu Đào.
Thẩm Tống thản nhiên mỉm cười: Tại sao?
Dương Liên trong lòng hơi khó chịu, người đàn ông này dường như rất thích đem nụ cười ra làm lá chắn, tuy trước kia Thẩm Tống rất thích cười, nhưng anh ta hiện tại đã khác rồi, rõ ràng trong ý cười kia còn có chút lạnh lẽo: Thẩm Tống, anh có quyền gì mà hỏi tại sao? Ngày anh không từ mà biệt thì cũng đã cắt đứt tất cả với Yêu Đào rồi, không phải ư?
Ánh mặt trời bỗng nhiên chiếu vào khiến đôi mắt của Thẩm Tống phản lên một tia sáng: Liên, chuyện của tôi và tiểu Yêu, hình như cô quản hơi nhiều rồi.
Dương Liên quả thực muốn phát hỏa, ban đầu anh ta bốc hơi khỏi trần gian, Đào Yểu không biết vì thế mà khóc bao nhiêu lần, nước mắt chảy xuống đều có thể biến sa mạc thành ốc đảo được rồi, bây giờ anh ta lại điềm nhiên như không nói muốn quay lại liền quay lại, anh ta coi Yêu Đào nhà bọn họ là cái gì? Mấy ngàn mấy vạn câu mắng chửi đến bên miệng, vừa định phun ra thì Nguyễn Đào Yêu quay lại.
Dương Liên chỉ đành nuốt những lời này về, suýt chút nữa khiến cô nội thương mà tử vong tại chỗ.
Khuôn mặt thanh tú của Nguyễn Đào Yêu lộ ra vẻ khó xử: Hiện tại em có việc, phải trở về công ty rồi.
Ánh mắt Thẩm Tống có chút kỳ quái: Đan Kình Hạo gọi em về à?
Nguyễn Đào Yêu áy náy cười cười: Anh Thẩm Tống, đợi em có thời gian nhất định sẽ mời anh ăn cơm.
Tiểu Yêu của chúng ta lớn rồi, có thể mời người ta ăn cơm được rồi kìa.
Giọng nói của Thẩm Tống vẫn ôn nhu như trước khiến Dương Liên nổi da gà.
Nguyễn Đào Yêu đỏ bừng mặt, đứng dậy chào bọn họ.
Đợi đã, tiểu Yêu.
Đột nhiên Thẩm Tống gọi cô lại, nụ cười trên mặt còn ấm áp hơn ánh mặt trời: Có phải em quên đồ gì đó rồi không?
A? miệng nhỏ nhắn của Nguyễn Đào Yêu khẽ mở: Cái gì thế?
Số điện thoại.
Thẩm Tống bất đắc dĩ nhắc nhở, cô gái này, có một số lời không nói ra thì thực sự không hiểu mà.
Lúc này Nguyễn Đào Yêu mới phản ứng lại, đưa số điện thoại cho Thẩm Tống.
Bên kia nhớ kĩ, không bao lâu sau một tiếng chuông lại vang lên.
Thẩm Tống lắc lắc điện thoại trong tay: Đây là số của anh, em phải nhớ đấy.
Nguyễn Đào Yêu nhìn dãy số kia, cười nói: Vâng, nhớ rồi ạ.
Nguyễn Đào Yêu vừa đi, Dương Liên cũng không ở lại nữa, cô không muốn ngồi ăn cơm với một tên lúc nào cũng đeo bộ mặt giả dối.
Thẩm Tống, tôi nghĩ anh cũng không hi vọng tôi ngồi uống cà phê với anh, tôi đi trước.
Dương Liên xách túi, trong lòng mắng Nguyễn Đào Yêu vài lần.
Cuộc hẹn chị em tốt lại bị quấy nhiễu, tâm trạng...thật khó chịu!
Xin cứ tự nhiên.
Thẩm Tống cũng không lịch sự giữ lại, xem ra anh ta cũng chẳng hài lòng với Dương Liên.
Một bàn vốn dĩ vui vẻ thì giờ chỉ còn lại một mình Thẩm Tống, anh ta nhàn nhã uống cà phê, dường như cũng chẳng bị ảnh hưởng chút nào.
Chỉ không ai nhìn thấy gợn sóng trong đáy mắt của anh ta, giống như có thể dìm chết người khác.
Lúc này mọi thứ nên trở về rồi.
Vội vàng gấp gáp, cuối cùng Nguyễn Đào Yêu cũng về đến công ty, còn chưa kịp thở cô đã vội vã chạy đến phòng làm việc của Đan Kình Hạo: Giám đốc, tôi đến rồi.
Đan Kình Hạo ngồi ở trước bàn, miễn cường ngẩng đầu liếc cô một cái, khuôn mặt tuấn mỹ không chút biểu cảm: Bây giờ đi cùng tôi ngay lập tức.
Nguyễn Đào Yêu còn chưa hiểu: Đi đâu cơ?
Hồng Kông
Cái gì?!
Đan Kình Hạo nhìn cô, lạnh giọng nói: Sao, có ý kiến à?
Nguyễn Đào Yêu nào dám nói nửa lời, vẻ mặt Đan Kình Hạo khác nào có người giết cha mẹ anh cơ chứ, nếu có ý kiến, không ai dám đảm bảo anh không nhất thời xúc động mà giết cô.
Cô không muốn mạo hiểm như vậy.
Không có.
Trên chiếc Limousine, Nguyễn Đào Yêu ngồi nghiêm chỉnh, xung quanh mũi đều là mùi hương của Đan Kình Hạo, là loại nước hoa mới nhất của Gucci, mùi hương đầy sự mê hoặc.
Một người đàn ông có cần phải yêu nghiệt như vậy không cơ chứ.
Đáy lòng Nguyễn Đào Yêu kêu gào.
Đan Kình Hạo hình như rất thích hãng Gucci, âu phục và nước hoa đều là mua của hãng này.
Nhưng đáng ghét là, anh mặc cái gì cũng rất đẹp trai, giống như trời sinh là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ vậy, đúng là con cưng của trời mà.
Nguyễn Đào Yêu nhìn trộm anh, chỉ thấy Đan Kình Hạo đang chống khuỷu tay bên cạnh kính cửa xe, mặt hướng ra ngoài, hình như đang ngắm phong cảnh.
Sườn mặt quay về phía Nguyễn Đào Yêu, lông mi của anh vừa dài vừa dậm, hơi hơi rủ xuống tạo thành bóng trên mặt.
Đôi mắt thâm thúy như biển cả khiến người ta không tự chủ được mà hãm sâu trong đó.
Người đàn ông như vậy quả là cực phẩm.
Mặt Nguyễn Đào Yêu không tự giác được mà đỏ lên.
Ánh mắt Đan Kình Hạo khẽ chuyển, thấy Nguyễn Đào Yêu bất động nhìn mình, anh quay đầu hỏi: Em đang nhìn gì thế?
Nguyễn Đào Yêu bỗng chốc lấy lại tinh thần, mặt càng đỏ hơn, mình vậy mà lại nhìn đến ngây người, mất mặt quá.
Ách, tôi muốn hỏi giám đốc, tôi có thể gọi điện thoại về nhà không? Cũng may Nguyễn Đào Yêu còn có chút cơ trí, lập tức tìm đề tài phân tán lực chú ý.
Đan Kình Hạo gật đầu, xem như ngầm đồng ý.
Nguyễn Đào Yêu móc ra chiếc điện thoại cũ đáng yêu, gọi vào số điện thoại trong nhà.
Còn chưa vang lên vài tiếng Nguyễn Trung Kiên đã nhấc máy: Tiểu Yêu à, lâu lắm rồi con chưa có gọi điện thoại về nhà đấy..
Ba, con đi công tác với ông chủ, không biết khi nào thì về, cho nên gọi điện thoại cho ba.
Nguyễn Đào Yêu có chút chột dạ, dù sao lần trước nhân lúc bọn họ không ở nhà mới có thể lấy được sổ hộ khẩu để kết hôn với