Mở nhạc to lên.
Môi mỏng của Đan Kình Hạo khẽ mở, giống như gió lạnh thổi qua, không lưu lại chút gì.
Anh cảm thấy tia lửa giận kia đang đốt cháy anh không còn một chút nào, người phụ nữ này đang thách thức giới hạn của anh!
Lái xe phía trước nào dám làm trái lời của Đan Kình Hạo, mở một bài hát của Mark Asim Khúc tùy hứng Croa-ti-a.
Chưa đủ to.
Cứ như thế, cả xe Limousine tràn ngập tiếng nhạc.
Ấy? Nguyễn Đào Yêu hiển nhiên chưa kịp phản ứng lại.
Đầu cô không theo kịp suy nghĩ của Đan Kình Hạo, lúc cô đang định hỏi thì Đan Kình Hạo đã mạnh mẽ đặt cô dưới thân.
Người phụ nữ này, em đang nói dối.
Không phải câu nghi vấn, mà là câu trần thuật khẳng định.
Khuôn mặt không hài lòng của Đan Kình Hạo hiện lên trước mắt cô, hơi dùng lực nắm tay cô lại khiến cô nhíu mày, nhẹ giọng kêu lên: Đau
Dường như Đan Kình Hạo không nghe thấy, đáy mắt anh như nổi bão, tùy lúc có thể nuốt chửng người khác: Người vừa gọi đến rốt cuộc là ai?
Đan Kình Hạo, anh buông tay ra trước đã, đau quá.
Nguyễn Đào Yêu bị anh gắt gao đè xuống, sắp không thở nổi nữa.
Không nói? Đan Kình Hạo cười tà mị, cắn một cái lên chiếc cổ trắng nõn của Nguyễn Đào Yêu.
A,...Nguyễn Đào Yêu bị đau: Đan Kình Hạo, anh cầm tinh con chó à! Cắn tôi làm gì?
Người đàn ông kia là ai? Sau khi cắn xong, anh liếm liếm, hỏi thêm lần nữa.
Nguyễn Đào Yêu cố gắng giãy dụa, nhưng phát hiện không có tác dụng, tuy Đan Kình Hạo nhìn qua thì gầy, nhưng sức lực lại rất lớn, cô không động đậy được.
Cô không phản kháng nữa, ánh mắt nhìn thẳng Đan Kình Hạo: Anh muốn biết để làm gì?
Bởi vì...!Đan Kình Hạo ghé sát vào môi cô, cọ cọ vài cái, tim của Nguyễn Đào Yêu đập nhanh hơn, đang nghĩ xem anh muốn làm gì, kết quả anh hung hăng cắn một cái: Bởi vì em là người của tôi.
Tim cô sắp ngừng đập rồi, người đàn ông này thực khó hiểu mà.
Nhưng dù gì đi nữa cô cũng không thể nói cho Đan Kình Hạo biết sự tồn tại của anh Thẩm Tống.
Thân phận hiện tại của cô quả thực không thích hợp để gặp mặt anh Thẩm Tống, cho dù Đan Kình Hạo có thích hay không, khi anh Thẩm Tống vẫn là cái gai trong lòng anh.
Là, là một người bạn của tôi, rất lâu rồi chưa liên lạc.
Nguyễn Đào Yêu tránh khỏi ánh mắt của Đan Kình Hạo, nói ấp a ấp úng.
Nụ cười của Đan Kình Hạo càng thêm tà mị, hơi thở của anh phảng phất quanh Nguyễn Đào Yêu, khiến cô mất đi khả năng suy nghĩ: Nguyễn Đào Yêu, kỹ thuật nói dối của em thật kém.
Đan Kình Hạo dựa vào tai cô, nhẹ giọng ôn nhu nói, nhưng Nguyễn Đào Yêu lại nghe giống như tiếng gọi của ma quỷ.
Trong lòng cô kêu lên, quả thực là bạn đã lâu không gặp mà, chỉ có điều thân phận hơi đặc biệt.
Khúc tùy hứng Croa-ti-a đạt đến cao trào, đầu óc Nguyễn Đào Yêu trở nên hỗn loạn, vì thế không chút nghĩ ngợi mà hét lên: Đan Kình Hạo, là anh tự mình nói, sau khi kết hôn không can thiết vào đời sống cá nhân, dựa vào cái gì mà anh ép hỏi tôi?
Đan Kình Hạo sửng sốt, đôi mắt càng trở nên yêu nghiệt, còn mang theo vài phần sát khí: Nguyễn Đào Yêu, tôi quên không nói cho em, cứ coi như là tôi không thích em, thì em cũng tuyệt đối không thể ở bên ngoài trêu chọc người đàn ông khác.
Nếu không, tôi sẽ đem em và người đàn ông kia anh dựa vào bên tai cô nhẹ nhàng phun ra bốn chữ: Băm thành nghìn mảnh.
Nguyễn Đào Yêu gật đầu liên tục, trong đôi mắt đơn thuần tràn ngập sợ hãi.
Đan Kình Hạo hài lòng ngồi dậy sửa lại tây trang, quay về chỗ của mình.
Nguyễn Đào Yêu thận trọng chống tay lên, liếc mắt nhìn sang Đan Kình Hạo bên cạnh, xác định anh không đột ngột nhào qua lần nữa thì mới yên tâm.
Lúc này tiếng nhạc dương cầm mới kết thúc, Đan Kình Hạo quay đầu ra bên ngoài nói: Tắt nhạc đi.
Ngay sau đó trong xe không còn vang lên tiếng nhạc nữa.
Dương Liên đi thẳng từ quán cà phê về nhà, cô không nghĩ ra được người đàn ông Thẩm Tống kia rốt cuộc muốn cái gì, nhưng cô chắc chắn sẽ không để anh ta tổn thương Yêu Đào một lần nữa.
Huống hồ bây giờ còn là phụ nữ đã có chồng, cho dù hai người bọn họ muốn có gì đó cô cũng phải kiên quyết ngăn lại, tốt xấu gì cũng phải đợi sau khi li hôn.
Mải nghĩ ngợi, sau khi móc chìa khóa ra mở cửa mới phát hiện có một vật thể động đậy dưới chân, Dương Liên thiếu chút nữa hét ầm lên, vớ lấy cây chổi bên cạnh định đánh xuống, kết quả vật thể kia mở miệng: Liên, là anh.
Dương Liên ngừng lại, sao giọng nói này lại quen thế nhỉ.
Nhìn kĩ một chút Dương Liên mới buông vũ khí, giọng điệu không vui: Lê Hiếu, anh ở đây làm gì?
Lê Hiếu đứng dậy vỗ vỗ bùn đất trên người, vẻ mặt lấy lòng: Anh ở đây đợi em lâu lắm rồi, cuối cùng cũng đợi được.
Bớt nói vớ vẩn, nói thẳng đi.
Hiện tại Dương Liên không có tâm trạng nói chuyện với anh ta.
Vẻ mặt Lê Hiếu khó xử, miệng ngập ngừng vài cái, chỉ chỉ vào nhà: Chúng ta có thể vào rồi nói không?
Dương Liên nhìn chìa khóa trên tay mình, rồi lại nhìn khuôn mặt mệt mỏi của bạn trai cũ, thở dài một hơi rồi mở cửa cho anh ta vào.
Cô pha một cốc trà cho Lê Hiếu sau đó ngồi ở đối diện anh ta, hai tay khoanh trước ngực, nhìn anh ta: Giờ thì nói được chưa?
Lê Hiếu nhìn cốc trà dùng một lần trước mặt, trong lòng hơi buồn, nhìn quanh bốn phía, dường như có nhiều thứ mà trước kia không có, anh có thể cảm nhận được chúng không phải là của Nguyễn Đào Yêu: Em đổi bạn cùng phòng rồi à? Anh ta uống một ngụm trà, cũng không vội mà nói.
Dương Liên không vui đáp: Lê Hiếu, anh phải rõ, tôi cho anh vào không phải để anh quan sát phòng của tôi.
Lê Hiếu cười hì hì vài tiếng: Tính tình của em vẫn vậy, không thay đổi chút nào.
Đương nhiên tính tình của tôi