Quả nhiên phát giác được sự khó chịu của Đan Nhật Tông, đám phóng viên rất là thức thời đều đồng loạt rút lui.
Kỷ Thời Không có chút dở khóc dở cười, ông ta vỗ bả vai của Đan Nhật Tông, nói: "Đều là người đã lớn tuổi rồi, không cần phải tức giận dữ dội như vậy."
Đang Nhật Tông không nhìn thẳng vào Kỷ Thời Không, quét mắt nhìn về phía Tô Vy: "Còn cô nữa, tôi mặc kệ mục đích của cô là cái gì, nhưng mà bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cô, trước khi tôi còn chưa thay đổi ý định muốn giết cô thì cô nhanh chóng biến khỏi đây đi."
"Ba." Đan Kình Hạo lên tiếng nói.
"Ngậm miệng lại." Đan Nhật Tông lạnh lùng phun ra hai chữ, ông ta là con cọp đã ngủ lâu, thật sự coi ông ta đã chết rồi phải không?
Sau khi Tô Vy đi rồi, bác sĩ Lý mới đi ra từ trong phòng phẫu thuật, tháo khẩu trang xuống, vẻ mặt mệt mỏi: "Không cứu được đứa bé, người lớn đã không sao rồi."
Đan Kình Hạo giống như bị lọt vào sự hoảng loạn cực độ, lập tức ngã ngồi trên ghế dài, anh ngơ ngác nhìn hai tay của mình, tự tay giết chết con của mình, dùng đôi tay này...!Anh có thể nhớ kỹ ánh mắt lúc Nguyễn Đào Yêu ngã xuống cầu thang, ánh mắt mang theo sự cầu khẩn và không thể tưởng tượng nổi.
Anh đã giết con của Nguyễn Đào Yêu, là con ruột của bọn họ...
Tay chân Đan Kình Hạo luống cuống, Tần Ly đều nhìn thấy ở trong mắt, chỉ là lần này ai trong bọn họ cũng không thể giúp gì được, Kỷ Thời Không đương nhiên hiểu rõ cảm nhận của Đan Kình Hạo, mà đương nhiên anh cũng hiểu rõ, có thể làm loại cảm giác tội lỗi này biến mất thì chỉ có thời gian thôi.
Điện thoại của Đan Kình Hạo vang lên tích tích, anh sửng sờ nghe máy: "A lô..." Giọng nói bất lực mệt mỏi, cái này khiến cho Tưởng Tuệ Quyên và Nguyễn Trung Kiên ở bên kia càng thêm lo lắng.
Bọn họ đang chạy đến bệnh viện mà Thẩm Tống đã nói, từ trong miệng của Thẩm Tống, bọn họ chỉ biết rằng Nguyễn Đào Yêu bị ngã xuống cầu thang, mà tình huống cụ thể cũng không rõ ràng.
Cho nên bọn họ vội vàng leo lên xe, đi được nửa đường thì gọi điện thoại cho Đan Kình Hạo.
"Ba, mẹ." Đan Kình Hạo nghe thấy giọng nói của hai người bọn họ, chậm chạp một chút rồi mới trả lời.
"Đào Yêu sao rồi?" Nguyễn Trung Kiên lo lắng hỏi.
Đan Kình Hạo im lặng cả nửa ngày, cuối cùng cũng vẫn không nói lời nói thật ra, chỉ là nói đại khái: "Chờ hai người đến rồi nói sao."
Tưởng Tuệ Quyên nghe xong lời này liền biết tình huống không thể khả quan, bà sốt ruột giật lấy điện thoại di động: "Kình Hạo, con nói thật với mẹ đi, rốt cuộc Đào Yêu ra sao rồi?"
"Mẹ, trước tiên mẹ đừng kích động." Đan Kình Hạo biết sức khỏe của Tưởng Tuệ Quyên không tốt lắm, khuyên nhủ: "Đào Yêu vẫn còn đang trong phòng phẫu thuật, tình huống cụ thể thế nào thì vẫn chưa rõ lắm."
"Sao lại nghiêm trọng đến mức phải vào phòng phẫu thuật chứ, đứa bé như thế nào rồi?" Đứa bé...!hai chữ này giống như một con dao hung hăng đâm vào trong lồng ngực của Đan Kình Hạo, anh nhớ đến đứa bé kia còn chưa được sinh ra đời đã bị mình hại chết...!rõ ràng anh hẳn là phải trả giá đắt cho sai lầm của mình, nhưng mà bây giờ anh vẫn luôn cứ trốn tránh mãi, thậm chí cũng không dám nói sự thật cho người khác biết.
Đây là lần đầu tiên mà Đan Kình Hạo cảm thấy mình yếu đuối từ lúc chào đời cho đến bây giờ, sự xấu hổ và bẩn thỉu của bản thân.
Anh nắm chặt điện thoại di động, hít một hơi thật sâu, giọng nói mê mang: "Thật sự xin lỗi, ba mẹ, là lỗi của con, là do con không cẩn thận đẩy cô ấy xuống lầu."
"Cái gì? Con đẩy Đào Yêu xuống lầu?" Giọng nói của Nguyễn Trung Kiên lộ ra vẻ không thể tin tưởng nổi, khi ông vừa định tiếp tục hỏi nữa thì bỗng nhiên chỉ nghe thấy một tiếng thắng xe bén nhọn.
Âm thanh vang to lớn truyền vào trong lỗ tai của Đan Kình Hạo, giống như là tiếng kim loại bị đâm ra làm đôi, lớn đến nỗi chói tai, trái tim của Đan Kình Hạo giống như bị đâm thành một cái hố, mất hết sức lực.
"Két..." âm thanh chói tai ở phía đầu dây bên kia điện thoại qua đi, sau đó đó là tiếng la hét thẩm thiết không dứt, cuối cùng điện thoại bị cúp máy.
"Ba, mẹ!" Đan Kình Hạo la hét với điện thoại di động, nhưng mà vẫn không nhận được câu trả lời như cũ.
Sắc mặt của Tần Ly ngưng trọng, sự bất an dấy lên trong lòng của bà ta: "Sao vậy Kình Hạo?"
Đan Kình Hạo ngơ ngác ngẩng đầu lên, biểu cảm trên gương mặt tuấn mỹ kia dường như bị đông cứng lại, đáy mắt trống rỗng, chậm rãi phun ra mấy chữ: "Hình như là bọn họ...!đã xảy ra chuyện rồi..."
Tai nạn giao thông cực kỳ lớn ở thành phố C, một chiếc xe khách lớn bị lật nghiêng đè lên một chiếc xe taxi, xe ở phía sau không né tránh kịp, tạo thành tai nạn liên hoàn giữa 4 chiếc xe, thương vong gần 30 người.
Chiều nay sau khi tin tức được phát ra, sắc mặt của những người dẫn chương trình căng cứng, cả thành phố đều bị sự bi thương nhấn chìm.
Sau khi Dương Liên nhìn thấy tin tức này, bàn tay làm đổ nước ở trên bàn trà, bởi vì nhìn thấy trên danh sách những người bị hại bất ngờ lại có tên của Nguyễn Trung Kiên và Tưởng Tuệ Quyên! Cô ấy vội vàng nhanh chóng đứng dậy, vừa định gọi điện thoại cho Nguyễn Đào Yêu lại bị Nhã Ly Bắc tiến lên ngăn cản lại.
"Không cần điện thoại nữa đâu, đã xác nhận là ba mẹ của Nguyễn Đào Yêu rồi." Tiếng nói của Nhã Ly Bắc cực kì lạnh lùng, không mang theo một chút tình cảm nào.
"Không, sẽ không đâu..." Dương Liên đau khổ lắc đầu, cố hết sức mà phủ nhận: "Sẽ không phải là bọn họ đâu, sẽ không đâu...!Tôi muốn đi tìm Đào Yêu...!cậu ấy cần tôi..."
"Liên Liên." Nhã Ly Bắc giữ chặt cô ấy lại, vẻ mặt đông cứng: "Em tỉnh táo lại nghe tôi nói một chút đi.
Nguyễn Đào Yêu...!cô ấy xảy thai rồi."
"Anh nói cái gì chứ?"
Tờ mờ sáng ngày hôm sau Nguyễn Đào Yêu đã tỉnh dậy rất sớm, cánh tay và bắp chân có vài vết trầy da, thuốc tê vừa mới hết tác dụng, vết thương của cô ẩn đau.
Lúc Đan Kình Hạo đi vào, cô không nói một lời nào, mắt nhìn về phía bầu trời đen kịt ở bên ngoài cửa sổ, biểu cảm hờ hững, thân hình nhỏ bé như muốn hòa tan vào đó.
"Em đã tỉnh rồi." Giọng nói mệt mỏi của Đan Kình Hạo rốt cuộc cũng có chút sức sống, giống như là nhẹ nhõm thở một hơi.
"Ra ngoài." Nguyễn Đào Yêu cũng không thèm nhìn anh một cái nào, lạnh lùng phun ra hai chữ.
Động tác của Đan Kình Hạo cứng đờ, nụ cười ở trên mặt khó khăn lắm mới có thể xuất hiện được một chút lại giống như là một sợi chỉ bị đứt, lập tức biến mất.
Anh cũng không nói gì cả, chỉ cúi đầu xuống, trước khi đóng cửa thì nhỏ giọng nói một câu: "Em cố gắng nghỉ ngơi đi."
Nước mắt của Nguyễn Đào Yêu tràn ra trong nháy mắt mà cánh cửa đóng lại, cho đến bây giờ, cô cũng chưa từng nghĩ