"Ba, mẹ, sao hai người lại muốn ngủ ở nơi này vậy, lạnh lắm...!chúng ta về nhà đi có được hay không." Nguyễn Đào Yêu lúng ta lúng túng mở miệng lẩm bẩm.
"Nguyễn Đào Yêu, bọn họ đã chết rồi." Cuống họng của Đan Kình Hạo chua xót, trái tim đột nhiên đau đớn, anh biết là chuyện này không thể giấu được nữa, chỉ là không ngờ nó đến nhanh như vậy.
"Anh nói bậy!" Nguyễn Đào Yêu giống như là một bé con trừng mắt nhìn Đan Kình Hạo: "Bọn họ sẽ không bỏ rơi tôi một mình đâu! Bọn họ sẽ không chết đâu."
"Nguyễn Đào Yêu." Đan Kình Hạo nghẹn ngào, lại không nghĩ ra nói được cái gì nữa, anh còn có thể nói cái gì nữa đây chứ, kẻ cầm đầu chính là anh mà.
Nguyễn Đào Yêu từ từ ghé thân thể của mình lên trên người của bọn họ, hơi lạnh xuyên qua cơ thể dần dần xâm nhập vào lỗ chân lông, cô chỉ cảm thấy giống như là một mình mình đang ở trong hầm băng, lạnh đến thấu xương.
"Đan Kình Hạo, có phải lúc đầu ba mẹ muốn đến đây thăm tôi có đúng không?" Giọng nói của Nguyễn Đào Yêu nhẹ nhàng, chậm rãi hỏi.
Đan Kình Hạo khó chịu ngẩng đầu lên đáp: "Đúng vậy."
"Thế nhưng mà bọn họ lại chết ở trên đường." Ánh mắt của Nguyễn Đào Yêu rỗng tuếch, tay đang che trên lồng ngực của Nguyễn Trung Kiên, bỗng nhiên trong chốc lát tiếng kêu thê lương liền vang vọng cả tầng lầu này.
"Đan Kình Hạo, tại sao người chết đó không phải là anh hả? Tại sao không phải là anh hả?" Nguyễn Đào Yêu hung hăng đấm vào trong ngực của Đan Kình Hạo, giống như là một người điên, biểu cảm dữ tợn, hoàn toàn không phải là một cô gái dịu dàng ngoan ngoãn giống như là bé thỏ trắng của bình thường.
Đan Kình Hạo không nói một lời nào, không giơ tay đánh trả, tùy ý để cho Nguyễn Đào Yêu phát tiết ở trên người của anh.
Mái tóc cắt ngang trán che khuất đôi mắt, cả người của anh giống như là chìm trong bóng tối, hóa ra là trên đời này vẫn tồn tại một chuyện đau khổ như vậy, khi mà người anh yêu thương lại đang kêu gào tại sao người chết lại không phải là anh, nỗi đau của anh dường như khiến anh mất đi cảm giác.
Ha, hóa ra cảm giác đau đến chết lặng chính là như vậy...!trước kia lúc mà anh bị Tô Vy phản bội, loại đau đớn đó khiến người khác khó có thể chấp nhận được nhất trên đời này, hóa ra còn có một nỗi đau đớn khác có thể bóp nát trái tim của mình...!
Anh đã từng hỏi mình tại sao người chết lại không phải là anh, tại sao mình lại xúc động đẩy Nguyễn Đào Yêu ra như vậy? Tại sao chứ? Giọng nói của Tần Ly lại vang lên ở bên tai một lần nữa.
"Con dùng đầu ngón chân mà suy nghĩ lại đi.
Đào Yêu, con bé đang mang thai, có thể làm gì với Thẩm Tống được chứ? Bình tĩnh mà suy nghĩ lại, nếu như Đào Yêu muốn ở bên cạnh Thẩm Tống, lúc trước con bé đã có thể ly hôn với con rồi, cần gì phải chờ đến bây giờ mới phản bội con?" Đúng, chỉ cần lúc đó anh bình tĩnh suy nghĩ cẩn thận lại, chuyện đơn giản như vậy cũng có thể hiểu rõ được, như vậy thì cục diện bây giờ sẽ không xảy ra.
Nguyễn Đào Yêu bị Thẩm Tống tính kế, nhưng mà Đan Kình Hạo lại mất đi hứng thú đối phó với Thẩm Tống, nếu như không phải do anh không đủ tin tưởng, cho dù Thẩm Tống có chơi như thế nào đi nữa thì anh với Nguyễn Đào Yêu cũng sẽ không trở thành như tình hình hiện tại.
Cho nên, là lỗi của anh, tất cả đều là lỗi của anh.
"Đan Kình Hạo.
Tôi hận anh! Tôi hận đến nỗi muốn giết anh!" Tiếng la hét càng ngày càng vang vọng trong nhà xác, càng tăng thêm sự kinh hoàng cho bầu không khí này.
Sức khỏe của Nguyễn Đào Yêu vốn yếu ớt, cộng với việc kích động như vậy, rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi mà xụi lơ.
Đan Kình Hạo ôm chặt cô lại, đôi mắt phía dưới mái tóc cắt ngang kiềm chế không nổi mà có nước mắt, giọng nói của anh cũng kiềm chế sự đau khổ: "Nếu như em cảm thấy giết anh thì tâm trạng của em tốt hơn, vậy thì em cứ giết anh đi: "Nguyễn Đào Yêu."
Tiếng khóc đứt cả ruột gan phát ra từ trong cổ họng của Nguyễn Đào Yêu, Nguyễn Đào Yêu không biết hóa ra cuộc đời có thể đau khổ như vậy, Đan Kình Hạo chính là kiếp nạn đời này của cô, cuộc sống của cô bởi vì anh mà thoát khỏi quỹ đạo.
Cho đến bây giờ, cô cũng không hiểu rõ rốt cuộc gặp Đan Kình Hạo là xấu hay là tốt.
Chính anh là người đã trả hết nợ cho cô, anh cho cô một cuộc sống khác, và chính anh là người đã phá hủy thế giới của cô.
Thật sự thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà mà.
Nguyễn Đào Yêu nghĩ như vậy, hai mắt nhắm lại, ngất đi.
Cô nghĩ có thể cứ ngủ như vậy cũng là một lựa chọn tốt, ít nhất là ở trong mơ ba mẹ của cô vẫn còn sống, còn có con của cô nữa...!
Ngày mưa tầm tả, bầu trời tối tăm kinh khủng, những đám mây màu đen đang lăn lộn ở phương xa, khiến cho người ta nhìn thấy mà không tự chủ được cảm thấy áp lực.
Nước mưa rơi xuống giống như là những sợi chỉ nhỏ, nặng nề đánh lên mặt đường xi măng, sau đó có nước bắn ra.
Dương Liên đang đứng trước cửa sổ ở lầu hai, lẳng lặng nhìn mưa ở bên ngoài trời, rõ ràng đang là buổi chiều mà bầu trời lại âm u giống như là chạng vạng tối, ánh mắt xinh đẹp của cô phản chiếu màu đen của bầu trời, giống như là một cái vực sâu.
Dường như là mùa thu muốn trôi qua rồi...!
Dương Liên kéo rèm cửa lại không thèm nhìn thời tiết khiến cho lòng mình phiền muộn, ngây ngốc ngồi ở trên giường.
Vì tránh Lữ Kiêu nên cô cũng không gặp Nguyễn Đào Yêu, tất cả tin tức đều là do Nhã Ly Bắc nói cho cô nghe, nghĩ đến Nguyễn Đào Yêu chắc chắn không thể nào tốt hơn được, đã mất đi con rồi còn mất đi ba mẹ, ngay lúc này cô ấy lại không thể bồi bạn ở bên cạnh của cô được, thật là đáng chết.
Nhã Ly Bắc đang ở trong phòng khách dưới lầu, thân hình cao lớn ngồi thẳng tắp ở trên ghế sofa, liếc nhìn tài liệu ở trong tay.
Cho dù là anh ta đã dồn nhà họ Lữ đến bước đường này, nhưng vẫn không thấy Lữ Đinh và Lữ Minh có bất kỳ động thái nào, lông mày tuấn tú của Nhã Ly Bắc nhăn chặt lại, không nghĩ được rốt cuộc là bọn họ muốn làm gì.
Vào lúc mà anh ta đang không biết làm cách nào, cánh cửa đột nhiên lại bị đá văng, tiếng vang mạnh khiến anh ta không khỏi quay đầu lại nhìn, đã nhìn thấy Lữ Kiêu toàn thân ướt đẫm chật vật đứng ở cửa.
Khó khăn lắm mới thu hồi chân lại được, sau đó sải bước đi vào trong phòng khách.
Nhã Ly Bắc thu hồi tài liệu ở trong tay lại, cũng không giận, giọng nói nhàn nhạt: "Gần đây cậu cũng chịu khó đến nhà của tôi quá.
Chẳng lẽ là thích Ly Tây rồi à? Nhưng mà lần sau cậu có thể gõ cửa không, bởi vì...!sửa chữa một lần nữa khiến cho