Bên Thẩm Tống cũng bắt đầu sử dụng rất nhiều lực lượng cảnh sát, nói một cách hoa mỹ thì là tìm kiếm người mất tích, nhưng những người nắm được nội tình bên trong đều biết rằng một vụ án sẽ không được thành lập nếu người đó mất tích dưới 24 giờ, trừ phi là người đó đối với Thẩm Tống mà nói là rất quan trọng.
Đứng trước Nhã Ly Bắc là một nhóm người mặc đồ đen, người nào trông cũng đầy chán chường.
“Sân bay, bến xe, ga taxi, ga tàu, kiểm tra từng cái một cho tôi!” Giọng Nhã Ly Bắc đầy tức giận, giống hệt như một vị vương giả.
Trong văn phòng Đan Thị: “Nếu tìm không được thì đừng quay về gặp tôi!” Đan Kình Hạo nắm lấy ống nghe điện thoại, lạnh giọng nói với Lý Mạnh Nam ở bên kia: “Cho dù phải phong toả tất cả các tuyến đường giao thông ở thành phố C, chặn lại tất cả các phương tiện vận tải hành khách, tôi cũng muốn nhìn thấy Nguyễn Đào Yêu.”
Sân bay, hai người Nguyễn Đào Yêu và Dương Liên đầu đội mũ lưỡi trai cực thấp, che khuôn mặt lại, bọn họ lấy chứng minh nhân dân ra ở quầy tiếp tân, nói: “Chuyến bay gần nhất, bay đi đâu cũng được.”
Nhân viên phục vụ ở quầy tiếp tân đại khái là chưa từng gặp qua vị khách nào như thế này, cô ta sững sờ một hồi, nhưng tác phong chuyên nghiệp vẫn khiến cô ta lập tức kiểm tra tư liệu máy tính, sau đó lịch sự trả lời: “Thưa cô, chuyến bay nhanh nhất là bay đến Ai Cập trong hai tiếng nữa, những chuyến bay khác đã ngừng lên máy bay rồi.”
“Được, đặt cho tôi vé máy bay đó, hai vé.”
Thấp thỏm bất an mà qua đi một tiếng rưỡi, Dương Liên và Nguyễn Đào Yêu đều lo lắng bọn người Đan Kình Hạo sẽ xuất hiện ở trước mặt bọn họ trong khoảng thời gian này.
Bọn họ đã nghe nói sĩ quan Thẩm Tống đã điều động lực lượng cảnh sát tìm kiếm một người mất tích với quy mô lớn, mà nhà họ Nhã và nhà họ Lữ đều gây ra động tĩnh lớn.
Bọn họ đều biết rất rõ, nếu như bọn người đó mà điều tra đến sân bay thì sẽ không đi được nữa rồi.
Cuối cùng cũng đợi được đến giờ lên máy bay, Nguyễn Đào Yêu cảm thấy rằng một tiếng rưỡi này là khoảng thời gian dài nhất trong cuộc đời cô.
Cô và Dương Liên nhanh chóng cầm lấy chiếc vali hành lý đơn giản và bước vào cổng lên máy bay.
Cuối cùng, Lý Mạnh Nam đã xâm nhập vào hệ thống sân bay và đã tìm thấy chuyến bay của Nguyễn Đào Yêu và Dương Liên, anh ta lập tức gọi điện thoại cho Đan Kình Hạo.
Thế là Lữ Kiêu cũng không ngoại lệ mà biết rồi.
Hai người một trước một sau lái xe đi đến sân bay.
Nhìn thấy sắp đến giờ bay rồi, Đan Kình Hạo sốt ruột mà gọi điện thoại: “Lý Mạnh Nam, nghĩ cách khiến cho chuyến bay đó không bay được cho tôi!”
“Sếp.” Lý Mạnh Nam bất lực: “Cái này e là rất khó.”
Ở bên khác, Lữ Kiêu chỉ đành gọi điện thoại cho Nhã Ly Bắc, dù gì ở trong hắc đạo, thế lực của anh suy cho cùng cũng không bằng Nhã Ly Bắc.
“Nhã Ly Bắc, tìm người gây náo loạn ở sân bay đi, nhanh lên.
Dương Liên đang ở trên chuyến bay đến Ai Cập.” “Được.”
Cùng lúc đó, Thẩm Tống cũng thông qua các nguồn nghe ngóng khác nhau, biết được tin tức của Nguyễn Đào Yêu, anh cũng vội vàng đến sân bay.
Bốn người đàn ông mang theo cùng một mục đích, cùng hướng về một chỗ.
Chỉ là bọn họ có chết cũng không thể nào ngờ được, trên đường cao tốc dẫn vào sân bay vậy mà lại xảy ra tai nạn xe, gây ách tắc giao thông trên diện rộng.
Đan Kình Hạo hung hăng mà đập vào vô lăng một cái, chỉ có thể xuống xe chạy về phía sân bay.
Anh chỉ có một suy nghĩ đó là phải giữ Nguyễn Đào Yêu lại.
Cho dù cô không còn là vợ của anh đi nữa, cho dù cô hận anh, anh cũng muốn giữ cô lại!
Chỉ là vào lúc sắp tiến gần đến sân nay, ở xa xa đã nhìn thấy trên con đường băng, một chiếc máy bay ngẩng đầu lên, thu bánh xe lại, giống như là một con chim cất cánh bay lên bầu trời, đôi chân như mang đầy chì của anh cuối cùng cũng ngừng lại vào giây phút đó, sau đó ngây ngốc mà nhìn chiếc máy bay to lớn bay qua đỉnh đầu anh.
Đó là---máy bay bay đến Ai Cập.
Đó là---máy bay đang chở theo Nguyễn Đào Yêu.
Đó là---máy bay mang theo tình yêu của anh.
Cứ như vậy mà bay đi rồi.
Tiếng động to lớn vù vù vang bên tai, anh không nghe thấy tiếng tài xế ở bên cạnh đang bóp kèn inh ỏi nữa, trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ---Nguyễn Đào Yêu đi rồi.
Đan Kình Hạo lập tức quỳ xuống trên con đường cao tốc.
Nguyễn Đào Yêu…đi rồi, rời đi rồi, biến mất rồi, không cần anh nữa rồi.
Cùng lúc đó, Lữ Kiêu cũng nhìn thấy chiếc máy bay cất cánh đó, trái tim hệt như rơi xuống vực thẳm vậy, lạnh đến thấu xương.
Thế giới của anh giống như bỗng chốc mất đi mặt trời vậy, trở nên u tối vô cùng.
Dương Liên, không lẽ em hấp tấp muốn rời khỏi anh như vậy sao? Anh rốt cuộc đã làm sai chuyện gì? Nói cho anh biết đi!
Tối hôm đó, toàn bộ người ở thành phố C đều tắt đèn và thắp nến lên.
Bọn họ nhắm mắt thương tiếc, hy vọng người đã chết có thể được an nghỉ.
Chuyến bay bay đến Ai Cập bị phần tử khủng bố cưỡng ép, rơi xuống ở biên giới Iran, tất cả 48 người trên máy bay, không ai sống sót.
Đan Kình Hạo lái xe đến sân bay như một kẻ điên, năm lần bảy lượt xác nhận người ở trên máy bay, nhưng từ đầu đến cuối đều không thể phớt lờ đi hai cái tên đã đăng ký đó.
Nhân viên phục vụ bị áp lực trầm thấp toát ra từ cơ thể anh làm hoảng sợ đến không nói nên lời, một tiếng cũng không dám thốt ra.
Nửa đêm hôm đó, Đan Kình Hạo lái xe trong lúc say rượu, tông vào lan can của sông hộ thành, bởi vì xuất huyết động mạch cảnh mà bị đưa vào trong bệnh viện cấp cứu.
Chiếc xe yêu thích của anh đã bị tông đến không thể nhận ra được nữa.
Cùng lúc đó, Lữ Kiêu do uống nhiều rượu mà bị thủng dạ dày tạo thành viêm phúc mạc cấp tính.
Một mình Nhã Ly Bắc thì đi vào Hồng Bang, lúc đập tan tổ chức mà mình luôn nhìn không thuận mắt này, bản thân cũng bị đánh đến gãy xương ngực và xuất huyết não mà kết thúc.
Thẩm Tống thì không có hành động gì, chỉ ngây ngốc ngồi trong căn hộ cả một đêm, không nghe điện thoại hay mở cửa, ngay cả cấp trên cũng không tìm thấy anh.
Mỗi người trong số bọn họ đều tự làm mình tê liệt theo những cách khác nhau, nhưng từ đầu đến cuối đều không thể thay đổi sự thật rằng---Nguyễn Đào Yêu và Dương Liên đã chết rồi.
Bởi vì một hành động khủng bố mà bị đem ra làm bia đỡ đạn.
Ở nước T gần như là không xảy ra những chuyện khủng bố tập kích như thế này, hơn nữa còn là chuyện cướp máy bay nữa, hiếm lắm mới có một lần, nhưng lại bị hai cô gái đó gặp phải.
Thật sự không biết là nên nói vận khí tốt, hay là không tốt nữa đây.
Kỷ Thấm có chút buồn phiền là lật