Dương Liên kinh ngạc nhìn Nhã Văn Môn, cô tưởng mình luôn trong sạch trong chuyện tình cảm, thì ra cô cũng làm một người phụ nữ xảo quyệt a.
Nếu như không có Nhã Văn Môn, bản thân mình cũng căn bản không ý thức được.
“Được, tôi đồng ý với bác.”
Nhã Văn Môn quay về phòng, cả người mềm nhũn trên chiếc giường êm ái, Tiểu An nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương cho ông ta hỏi: “Nói rõ rồi sao?”
“Ừm.”
“Cứ luôn cảm thấy ở đằng sau cô gái đó có câu chuyện a.” Tiểu An lẩm bẩm bói, nếu như cô ấy có thể làm con dâu của bà thì hay rồi, người xinh đẹp lại thông minh, nhất định là rất tốt cho gen của hậu đại.
“Có tốt thì cũng là người phụ nữ của kẻ khác, Tiểu Bắc không có cơ hội.” Nhã Văn Môn dường như là đoán ra được Tiểu An đang suy nghĩ gì, ông ta không vui mà nói một câu, sau đó ôm lấy bà xã nhà mình, từ từ nhắm mắt lại.
Chuyện của người trẻ tuổi, ông già như ông ta quả nhiên không thể nhúng tay vào rồi, cứ cảm thấy hình như là mình rất là tàn nhẫn vậy.
Lúc Dương Liên đi gặp Nguyễn Đào Yêu đã nói với Nhã Ly Bắc một tiếng, anh ta chỉ phái người đưa cô đến bệnh viện, cũng không có để ý.
Dù sao bây giờ, Lữ Kiêu đã không thể trở thành mối đe doạ rồi.
Đan Kình Hạo vẫn ngồi ở bên ngoài phòng bệnh, kể từ sau khi Nguyễn Đào Yêu lại ngất đi, anh cũng không có đi vào qua nữa, chỉ một lòng một dạ trông chừng ở bên ngoài.
Thẩm Tống vì Đan Kình Hạo mà căn bản không gặp được Nguyễn Đào Yêu.
Cho dù Tô Vy có đến, anh cũng bày ra bộ dạng hờ hững lạnh nhạt.
Từ một cấp độ khác, Nguyễn Đào Yêu đã bị giam lỏng trá hình rồi.
Mà người trông chừng chỉ có một Đan Kình Hạo.
Trên tay anh cầm một tờ đơn thoả thuận ly hôn chưa ký tên, đây là thứ mà Nguyễn Đào Yêu muốn.
Nhưng anh vẫn cứ trì trệ không chịu đem vào, bởi vì trong lòng anh rất rõ, nếu như tờ giấy này đến tay của Nguyễn Đào Yêu, vậy thì bọn họ thật sự sẽ xong rồi.
Nhưng mà cứ dây dưa như vậy thì có thể được bao lâu, anh và Nguyễn Đào Yêu đến cuối cùng cũng phải đối mặt.
Mấy ngày không gặp, Đan Kình Hạo đã tiều tuỵ không ra gì nữa rồi, khuôn mặt tuấn mỹ u ám vô cùng, dưới cằm đã mọc ra những sợi râu màu xanh, đầu tóc trông cũng đã có mấy ngày không sửa sang qua rồi, nếu như không có bộ vest hàng đầu thế giới trên người kia, chỉ e là sẽ không có ai tin anh là Đan Kình Hạo đâu.
Dương Liên cười lạnh trong lòng, tổn thương xong rồi, cho nên cảm thấy đau lòng rồi sao? Sau đó, cô khổ sở mà cong khoé môi lên, cô có tư cách gì để cười nhạo Đan Kình Hạo chứ, bản thân cô cũng không phải là đang làm loại chuyện này sao? Chó chê mèo lắm lông a.
“Dương Liên?” Đan Kình Hạo kinh ngạc mà nhìn người đứng ở trước mặt mình, anh có nghe nói rồi, bây giờ cô đang làm bạn gái của Nhã Ly Bắc.
Bởi vì cái này mà Lữ Kiêu đã uống rượu cả một đêm, dẫn đến xuất huyết dạ dày cấp tính, thổ huyết phải đi vào bệnh viện.
Đối với người phụ nữ đã làm tổn thương anh em tốt của anh, anh thật sự là vô cảm.
“Đan Kình Hạo, tôi không phải là đến gặp anh, tránh ra.” Dương Liên biết được Nguyễn Đào Yêu tại sao lại sảy thai từ trong miệng của Nhã Ly Bắc, lúc đó cô thật sự là hận không thể giết Đan Kình Hạo.
Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Cả hai người đều không thuận mắt với nhau, nhưng trong lòng Đan Kình Hạo cũng rất rõ, Nguyễn Đào Yêu nếu như nhìn thấy Dương Liên, tâm trạng chắc hẳn sẽ tốt hơn một chút.
Dù sao thì lúc này, bên cạnh cô cũng chỉ còn lại Dương Liên rồi nhỉ.
Đan Kình Hạo cứng đờ mà nhường đường, trầm mặc không nói gì.
Trước khi Dương Liên đi vào cửa, lạnh giọng nói: “Còn đứng ở đây làm gì? Không lẽ muốn nghe tôi và Nguyễn Đào Yêu nói chuyện?”
“Dương Liên, cô đừng có mà quá đáng.” Đan Kình Hạo nghiến răng, anh nhẫn nhịn, không có nghĩa là anh sợ, chỉ là bởi vì Nguyễn Đào Yêu mà thôi.
“Tôi quá đáng?” Dương Liên cười lạnh: “So với một người tận tay giết chết con của mình, hại chết ba mẹ vợ như anh có quá đáng sao?”
Một kiếm hung hăng đâm vào trong trái tim của Đan Kình Hạo, đôi con ngươi âm trầm của anh từ từ trở nên ảm đảm, thanh âm trầm thấp: “Tôi không biết là sẽ trở nên như vậy.”
“Anh đương nhiên là không biết.
Đan Kình Hạo, anh từ trước đến giờ đều muốn làm cái gì thì làm cái đó, không màng đến cảm nhận của Yêu Đào.
Bởi vì Thẩm Tống, anh không phải là lần đầu tiên làm tổn thương cậu ấy rồi.
Cho dù là anh đúng hay là cậu ấy đúng, người cúi đầu vĩnh viễn vẫn là cậu ấy.
Còn anh thì đứng ở vị trí cao cúi xuống nhìn Yêu Đào, lấy thân phận của một kẻ cứu vãn ra để xây dựng tình yêu của các người.”
“Lúc Yêu Đào mất đi đứa con đầu tiên tôi đã nói với anh rồi, anh và cậu ấy không cùng một thế giới, không thể đi tiếp được.
Là anh đã cưỡng ép giữ lại cậu ấy, đến cuối cùng, cho cậu ấy một đòn chí mạng.”
“Về điểm này, anh không bằng Thẩm Tống, bởi vì anh ta không nỡ làm tổn thương Yêu Đào.”
Dương Liên một hơi nói rất nhiều, mỗi một câu đều trúng yếu điểm, cho dù đến cuối cùng, cô nói anh không bằng Thẩm Tống, Đan Kình Hạo cũng không có lời nào để nói.
“Dương Liên, cái bản thân đã làm tổn thương đến Nguyễn Đào Yêu này, cô tưởng tôi không căm ghét sao?” Cuối cùng, Đan Kình Hạo chậm rãi mở miệng: “Tôi muốn biến Nguyễn Đào Yêu thành vật sở hữu của một mình tôi, tôi yêu cô ấy, nhưng không biết tại vì sao, chuyện làm ra chỉ luôn làm cô ấy thương tâm thôi.”
“Đan Kình Hạo, đó là bởi vì anh không biết yêu.” Dương Liên lấy bút ra đưa cho Đan Kình Hạo, chỉ vào đơn thoả thuận trong tay của anh, nói: “Ký nó đi.”
Đan Kình Hạo đột nhiên ngẩng đầu lên, không hề suy nghĩ gì mà từ chối: “Không.”
“Anh không được lựa chọn.” Khẩu khí Dương Liên chắc nịch: “Anh muốn giam cầm cậu ấy đến khi nào? Cậu ấy không còn là cô gái có thể cười sau khi anh cho cậu ấy một cái tát nữa rồi.
Lần tổn thương này quá lớn, thứ cần nhất chính là thời gian.”
Đan Kình Hạo gần như là nghiền nát nướu răng, trái tim giống như là bị ai đó hung hăng siết chặt lại vậy, đau đớn đến nỗi khiến anh toát cả mồ hôi lạnh.
Anh nhận lấy bút, cuối cùng cũng ký tên mình lên trên đó.
Dương Liên rút tờ giấy trong tay anh, mở cửa đi vào: “Đợi đến khi học được cách yêu một người như thế nào rồi, thì mới tìm Yêu Đào đi.”
Đan Kình Hạo đứng ngây ngốc ở đó, cúi đầu xuống khiến người ta