Sáng hôm sau, Mộng Dao mờ màng tỉnh giấc, cô ngồi dậy nhìn ngó xung quanh thì phát hiện ra mình đang ở biệt thự.
Quần áo...!cũng đã được thay.
"Mình nhớ khi mình ngất là buổi trưa mà, bây giờ đã là sáng ngày hôm sau rồi sao?" Cô tự lẩm bẩm sau đó thì bước xuống giường.
Cô mở cửa đi xuống lầu nhưng lại không thấy Ngô Đình Kiêu đâu cả, không lẽ anh đi làm rồi.
Chợt, cô nhìn thấy một người ngồi vắt chéo chân ở sofa, dáng người đó rất giống Ngô Đình Kiêu nhưng lại không giống.
Cơ mà ngoài anh ra thì ai có thể vào căn biệt thự này chứ?
Cô chậm rãi bước đến, giọng khàn khàn do mới tỉnh ngủ: "Tối qua là anh đã thay đồ...!á..."
Người đó đột nhiên ôm lấy eo cô, đè cô xuống sofa, khi cô choàng mở mắt, người trước mặt...!không phải là Ngô Đình Kiêu mà là một người khác khá giống anh, còn vô cùng đẹp trai.
Mộng Dao ngỡ ngàng, cô chớp chớp mắt vài cái: "Anh...!không lẽ anh cũng biết cả dịch dung thuật sao?"
Người đàn ông đó nhếch mép, ánh mắt hiện lên sự gian manh: "Loài người này, cô đúng là thú vị đấy.
Chắc máu của cô cũng không tệ đâu nhỉ?"
Anh ta nhe răng nanh ra, vùi đầu vào cổ của cô.
Nhưng còn chưa động thủ thì một âm vực trầm thấp bỗng vang lên: "Ngô Nhất Phàm, đừng đùa nữa, mau bỏ cô ấy ra."
Mộng Dao nhìn sang anh rồi nhìn sang người đàn ông tên Ngô Nhất Phàm này, thật sự quá giống nhau.
Anh ta nhếch môi, sau đó thì bỏ Mộng Dao ra, đi đến ngồi xuống sofa: "Chậc! Chỉ là một cô gái loài người thôi mà, cho dù có bị em hút cạn máy thì đó cũng là vinh hạnh của cô ta."
"Bớt nói nhảm đi." Anh đi đến đỡ Mộng Dao đậy: "Doạ cô sợ rồi sao? Đừng sợ, nó là em trai của tôi.
Nó chỉ đang đùa với cô thôi."
Mộng Dao tròn mắt: "Em trai? Sao chưa từng nghe anh nhắc đến."
"Là anh em cùng cha khác mẹ, có gì đáng nhắc đến đâu chứ." Anh lạnh giọng nói, dường như cũng không thích đứa em này là mấy, có lẽ là cảm thấy anh ta phiền phức.
Sau đó thì anh quay sang hậm hực với anh ta: "Rốt cuộc thì màu đến đây tìm anh làm gì?"
"Đừng tàn nhẫn như vậy chứ? Có một người anh giàu có như vậy, nếu không đến ăn bám thì tiếc quá rồi." Anh ta nhún vai nói.
"Hừ!" Anh trịch thượng nhìn anh ta bằng nửa con mắt, dáng vẻ không hoan nghênh.
"Được rồi, được rồi, em chỉ đùa thôi, lần này em về nước vài tháng rồi sẽ đi, định ở nhà nhà anh, chắc không đến mức không được chứ?"
"Sao mày không ở khách sạn?"
"Ở khách sạn làm sao mà thoải mái bằng ở nhà được.
Nhưng anh đừng lo, em không ăn, cũng không phiền anh đâu, em chỉ về đây để ngủ thôi, còn nếu anh tốt bụng thì cho em nếm thử cô ấy cũng được." Anh ta nửa đùa nửa thật nhìn sang Mộng Dao và li3m mép.
Ngô Đình Kiêu vội kéo cô ra phía sau, bảo vệ cô: "Đừng có