Hai ngày sau, Cao thị có tổ chức một bữa tiệc kỉ niệm ngày thành lập, vì vậy Ngô Đình Kiêu và Mộng Dao đã cùng đến đó.
Đây là bữa tiệc long trọng và nguy nga nhất mà cô từng thấy, những thứ ở đây đều là thứ đắt đỏ mà không phải người bình thường có thể mua được.
Cô cùng anh đi chào hỏi vài người, những người đó đều là người mà cô chưa từng gặp bao giờ, chỉ có thể nở nụ cười công nghiệp.
Giang Quân Phong đứng từ xa nhìn cô, ánh mắt có hơi thất thần và say đắm, nếu có thể, anh ta muốn cô là người phụ nữ của mình, nâng niu cô như báu vật.
Chợt, cô một người gọi anh, anh mới giật mình mỉm cười, cùng người đó nói chuyện.
Một lúc sau, ánh đèn chợt tắt, sân khấu sáng lên, một người phụ nữ mặc váy đỏ kiêu sa, xinh đẹp xuất hiện.
Cô ta nở nụ cười thật tươi, quả là đại tiểu thư của Cao gia, khí chất đúng là bất phàm.
Cô ta hít vào một hơi thật sâu, sau đó thì cất giọng đầy nội lực: "Cảm ơn mọi người đã đến dự bữa tiệc ngày hôm nay, bữa tiệc kỉ niệm của Cao thị chúng tôi.
Và nhân bữa tiệc này, mọi người có mặt đầy đủ, tôi có một chuyện muốn thông báo đến các vị.
Hai nhà Cao - Ngô sẽ chính thức liên hôn, hôn lễ cũng đã được định ngày rồi, đến lúc đó mong mọi người chúc phúc cho chúng tôi."
Mọi người cảm thấy hơi bất ngờ, sau đó thì nhay lập tức vỗ tay chúc mừng.
Trong bóng tối, một âm thanh trầm thấp nhưng đầy uy lực vang lên: "Cô tự biên tự diễn đủ chưa?"
Ánh đèn hướng về phía của anh, một người đàn ông đầy quyền lực hiện ra trong mắt của mọi người.
Mộng Dao cúi đầu, cô chủ động lùi về phía sau nhưng lại bị anh nắm chặt lấy cổ tay.
"Anh...!anh làm gì vậy?" Cô nhỏ giọng.
Cao Lệ Nam mỉm cười, nói: "Đình Kiêu, anh có gì muốn nói với mọi người không? Về hôn lễ của chúng ta?"
Anh đứng ở dưới sân khấu bật cười, khiến mọi người trong bữa tiệc đều im lặng, người nào người nấy nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Hôn lễ? Tôi nói sẽ cưới cô khi nào?" Anh nhướng mày, giọng lạnh lẽ như cơn gió mùi đông.
Cao Lệ Nam cố gắng điềm tĩnh, cô ta không chút lung lay nói: "Ngô Đình Kiêu, anh đang đùa gì vậy? Em đã hỏi ý của ba mẹ rồi, bọn họ đã đồng ý và định luôn ngày.
Không lẽ anh muốn hủy hôn sao? Đó là chuyện không thể nào, anh nên nhớ...!Cao gia đã từng giúp đỡ anh thế nào, anh cũng nên nhớ rõ, gia gia của em đã trăn trối những gì.
Đời này kiếp này, anh chỉ có thể yêu em và cưới một mình em."
Ngô Đình Kiêu ồ lên một tiếng, tay nắm chặt lấy Mộng Dao hơn, anh nói: "Cô đừng lấy những thứ đó ra để uy hiếp tôi, nếu Ngô Đình Kiêu tôi đã không muốn, thì cô chết tôi cũng không nghe theo."
Ánh đèn chợt sáng trở lại, lúc này cô ta mới nhìn rõ là anh đang nắm tay một người phụ nữ khác, cô ta tức giận đến run người.
Cô ta bước xuống sân khấu, tức giận