Sau khi bước ra khỏi phòng tắm, anh đã đi đến kiểm tra xem là cô đã ngủ chưa, anh nhẹ nhàng xia đầu cô, hai mất cô vẫn nhắm chặt như mi mắt lại hơi giật giật nên anh biết là cô chưa ngủ.
Nhưng anh không vạch trần cô mà leo lên giường, ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, cho cô dễ ngủ hơn.
...
Cho đến khuya, khi anh đã ngủ say, cô mới ngồi bật dậy.
Thật ra cô không hề ngủ, cũng chưa hoàng toàn tỉnh rượu.
Cô bò lên người anh, trong ánh sáng mập mờ của đèn ngủ cô vẫn có thể nhìn rõ gương mặt góc cạnh của anh, thật sự rất đẹp, đẹp đến nao lòng.
Mộng Dao nuốt một ngụm nước bọt, cô bạo gan mò tay xuống phía dưới, sờ tay vào nơi ở giữa hai chân anh.
Còn chưa kịp làm gì thì cô đã bị anh nắm chặt lấy cổ tay, anh gằn giọng: "Em đang làm gì vậy?"
Cô ngẩng đầu lên, trong ánh sáng mờ ảo cô đã nhìn ra được sự khó chịu của anh, nhưng cô không dừng lại, tiếp tục khiến cho thứ đó của anh ngóc đầu dậy.
"Đình Kiêu, anh không cần làm gì cả, em sẽ giúp anh.
Được không?"
Ngô Đình Kiêu cau mày, anh ngồi dậy, siết chặt lấy tay cô hơn, không cho cô động đậy lung tung: "Sở Mộng Dao, sao em cứ phải như vậy? Có phải anh đã chiều em quá nên em không biết nghe lời là gì có phải không?"
Anh cũng không muốn nặng lời với cô, nhưng không như vậy, anh sợ mình sẽ mềm lòng.
Và ngày hôm sau khi tỉnh rượu, cô sẽ hối hận.
"Em...! Tại sao chứ? Chúng ta là người yêu của nhau, tại sao lại không thể? Hay là anh sợ phải chịu trách nhiệm? Em không cần anh chịu trách nhiệm đâu, thật đó."
"Không phải như vậy, hiện tại em không được tỉnh táo, Dao Dao, nghe lời anh.
Đừng như vậy nữa."
Mộng Dao hất tay anh ra, cô cảm thấy tức giận: "Được, nếu anh đã không muốn, em sẽ đi tìm người khác.
Anh đừng tưởng Sở Mộng Dao em chỉ có thể yêu một mình anh."
Ngô Đình Kiêu không cho cô bỏ đi, anh kéo cô đè xuống giường.
"Tìm người khác? Em muốn tìm ai?" Giọng nói của anh mang theo một chút kích động.
Cô ngoảnh mặt đi, không muốn nhìn anh: "Ai cũng được, dù sao anh cũng không muốn em."
Ngô Đình Kiêu siết chặt hai cô tay cô đưa lên đỉnh đầu, anh thở gấp, sau đó thì mạnh bạo chiếm lấy đôi môi cô.
"Ai nói là anh không muốn? Anh chỉ sợ em sẽ hối hận thôi." Hơi thở anh gấp gáp, khiến cô có thể cảm nhận được cơ thể anh đang phả ra hơi nóng.
"Em không hối hận.
Em muốn anh làm như vậy." Cô rút cổ tay ra khỏi tay anh, choàng lấy cổ của anh, nhẹ nhàng tách bờ môi anh ra.
Ngô Đình Kiêu không chần chừ nữa, anh nhanh chóng đáp trả lại cô, sau đó thì cởi áo ra quăng xuống sàn.
Một tay anh ôm lấy vòng eo con kiến của cô, một tay không chịu yên phận mà thò tay vào trong váy của cô.
Sau đó còn giúp cô lột bỏ những mảnh vải trên người, đặt cô nằm dưới thân mình.
Đôi mắt anh cứ nhìn chằm chằm vào cô khiến cô vô cùng ngại ngùng.
"Nếu bây giờ em suy nghĩ lại...!vẫn còn kịp." Anh muốn tôn trong cô, không muốn ép buộc cô làm những điều mà cô không muốn.
Mộng Dao mím môi, dưới ánh sáng vàng của đèn ngủ, mặt cô đỏ ửng, giọng nói vô cùng chắc chắn, cô nói: "Em muốn cảm nhận hết thảy, anh cho em đi."
Khoé miệng anh cong lên, anh vùi đầu vào cổ của cô, hơi thở của anh rất nóng, khiến cô không khỏi rùng mình.
Tay anh xoa bóp ngực cô, nhẹ nhàng cắn vào xương quay xanh của cô rồi lại **** *** nhũ hoa đang nhô lên.
"Dạng chân ra đi em."
Cô như bị anh thôi miên, ngoan ngoãn nghe theo lời anh, mặc cho anh liếm láp nơi tư mật của mình, một chút phản kháng cũng không có.
"Ưm...!a...!đừng..."
Khi anh cho lưỡi vào trong, cô đã không chịu được mà cong eo,