Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, anh đã đi làm từ sớm, chỗ bên cạnh đã không còn hơi ấm nữa rồi.
Nhưng cô cũng biết là công việc của anh bận rộn, nên cô không hề trách anh.
Sau đó cô bước xuống giường, đi vào phòng tắm.
Nhìn bản thân trong gương, những vết xanh đỏ và dấu răng trên cơ thể, cô cảm thấy có chút xấu hổ nhưng lại rất vui, vì đây chính là minh chứng cho tình yêu của anh và cô.
...
Tắm rửa sạch sẽ xong, Mộng Dao bước xuống lầu, cô muốn vào bếp tự làm bữa sáng cho vản thân, nhưng không ngờ anh đã làm sẵn bữa sáng để trên bàn cho cô, còn có một tờ ghi chú.
"Em nhớ ăn hết bữa sáng, không được bỏ bữa.
Em ở nhà ngoan ngoãn, tối nay anh sẽ về sớm cùng em.
Người đàn ông của em, Ngô Đình Kiêu." Cô cầm tờ ghi chú trong tay, miệng cười tủm tỉm như là được mùa.
Sau khi ăn xong bữa sáng thì cô mới phát hiện, những chai rượu vang trong tủ đã không thấy đâu nữa, anh đã giấu đi đâu hết, không cho cô uống nữa.
...
Vì anh nói sẽ về sớm nên cả buổi chiều cô đã cất công chuẩn bị bữa tối cho anh chờ anh về cùng ăn.
Cô đã nấu rất nhiều món, rất rất là thịnh soạn, nhưng đã tám giờ tối rồi anh vẫn chưa trở về.
Cô có chút lo lắng, muốn gọi cho anh.
Nhưng đầu dây bên kia vừa bắt máy thì tiếng mở cửa cũng đồng thời vang lên.
"Anh về rồi."
Mộng Dao vui mừng, cô vội tắt máy sau đó chạy đến ôm lấy anh: "Mừng anh về nhà."
Nhìn thấy cô, mọi mệt mỏi của công việc dường như tan biến hết, anh vui vẻ ôm cô vào lòng, còn nhấc bổng cô lên.
"Anh ngửi được mùi thức ăn rồi.
Không biết là bạn gái của ai mà lại giỏi như vậy nhỉ?"
"Là bạn gái của Ngô Đình Kiêu anh đó."
Anh véo mũi cô, vui vẻ ôm cô vào trong bàn ăn và đặt cô xuống ghế: "Anh đúng là may mắn thật đấy, có được một cô gái vừa đáng yêu vừa đảm đang như em.
Muốn thưởng gì đây?"
Mộng Dao giả vờ suy nghĩ, sau đó thì chọc tay vào má, muốn anh thơm thơm.
Ngô Đình Kiêu mỉm cười, anh đỡ lấy gáy của cô và tặng cho cô một phần thưởng, đó là một nụ hôn ngọt ngào.
"Anh thật là, em đâu nói là hôn vào môi." Cô hơi xấu hổ, mặt đỏ ửng.
Anh nở nụ cười trêu đùa, ánh mất hiện lên ý cười: "Em không thích?"
Cô cúi đầu, thẹn thùng nói: "Cũng không phải là vậy."
Anh vui vẻ xoa đầu cô và ngồi vào bàn ăn, còn đỡ cô ngồi lên đùi mình, ôm chặt lấy eo cô.
"Anh...!anh làm gì vậy?"
"Ngồi yên đó cho anh, nếu em dám nhúc nhích anh sẽ ăn em thay bữa tối đấy."
Mộng Dao mím môi, ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh.
"Mấy món này trông ngon thật, em đút cho anh đi." Anh nhếch môi, dường như là đang có âm mưu gì đó.
Cô dè dặt, gấp một miếng thịt đưa tới miệng anh: "Anh nói a đi!"
Ngô Đình Kiêu chơi xấu, anh đột nhiên ôm chặt lấy cô hơn, trao cho cô nụ hôn đầy mật ngọt.
"Anh...!anh...!sao anh lại không nghiêm túc như vậy?" Mộng Dao cau mày, dáng vẻ phồng mang trợn má vô cùng hút người.
"Được, được, anh không đùa nữa." Vì sợ cô giận nên anh không dám đùa quá trớn, anh ngoan ngoãn ăn thức ăn do cô đút, sau đó thì năn nỉ cô ăn nhiều thêm một chút.
....
Sau bữa cơm, anh là người rửa bát đĩa, còn cô thì bám lấy anh không buông.
"Sau trước đây anh không phát hiện ra em là một kẻ bám người nhỉ?"
"Vậy sao? Em cũng không biết."
"Anh rửa sắp xong rồi, em ra ngoài xem tivi đi, một chút nữa anh sẽ xem cùng em."
Mộng Dao ngoan ngoãn gật đầu, sau đó thì ra ngoài phòng khách mở tivi lên xem.
Hôm nay bộ phim yêu thích của cô đã đến hồi kết rồi, nếu xem phim mà không xem được tập cuối thì vô cùng đáng tiếc, cũng may là cô bật tivi lên kịp lúc.
Sau khi rửa xong bát đĩa, Ngô Đình Kiêu từ trong nhà bếp đi ra, anh ngồi xuống cạnh cô, khoác tay lên vai của cô.
"Bộ phim này hay đến vậy sao? Vụng trộm không thể giấu? Tại sao phải vụng trộm?"
"Anh đừng có hỏi những câu như vậy có được không? Em thật sự không trả lời được đâu."
Ngô Đình Kiêu cười hì hì, sau đó thì cô tựa đầu vào vai của mình, cùng cô xem phim.
"Đình Kiêu, Tang Trĩ và Đoàn Gia Hứa đã phải vượt qua rất nhiều trắc trở, thậm chí là hiểu lầm để đến được bên nhau.
Còn chúng ta thì sao? Em cảm thấy không chân thật có lắm."
"Sao lại không chân thật? Anh thấy như vầy rất tốt mà." Anh ôm chặt lấy cô hơn, muốn cho cô một cảm giác an toàn nhất.
"Nhưng mà...!em lại không nhớ gì cả.
Mọi thứ cứ mờ mịt, ở trước mắt nhưng dường như lại không nắm bắt được." Cô dừng một chút rồi nói tiếp: "Vì vậy em muốn tìm lại kí ức, em muốn biết chúng ta đã quen nhau như thế nào và trải qua những gì.
Em đã hẹn bác