Ngày hôm sau, Ngô Nhất Phàm đã hẹn gặp Cao Lệ Nam, nói là muốn bàn chuyện quan trọng.
Lúc đầu cô ta không muốn gặp nhưng khi anh ta nói là có liên quan đến Ngô Đình Kiêu thì cô ta đã đồng ý đến điểm hẹn.
"Cậu rốt cuộc là ai? Muốn nói gì với tôi?" Cô ta lạnh giọng, lúc nào cũng ngẩng cao đầu nhìn người khác bằng nửa con mắt, vô cùng hống hách, rất là đáng ghét.
"Không phải cô muốn Ngô Đình Kiêu trở về bên cô sao? Tôi có thể giúp cô." Anh ta nhàn nhạt nói.
"Giúp tôi? Bằng cách nào? Không đúng.
Tại sao cậu phải giúp tôi?" Cô ta nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi ngờ,không mấy tin tưởng.
"Vì tôi và cô có cùng chung mục tiêu, đó là Sở Mộng Dao.
Chỉ cần cô nghe theo lời tôi, khiến cô ta biến mất khỏi thế giới này." Ánh mắt anh ta vô cùng đáng sợ, khiến cô ta cũng phải toát mồ hôi lạnh, lùi lại vài bước.
"Cậu muốn...!mượn đao giết người? Có điên tôi mới nghe lời của cậu." Cao Lệ Nam xoay gót định bỏ đi.
Nhưng Ngô Nhất Phàm lại cất giọng: "Không lẽ cô muốn người đàn ông của mình cứ vậy mà bị cô ta cướp mất?"
...
Ngày hôm sau, Ngô Đình Kiêu đối với cô rất tốt, cho dù cô có làm loạn, có không chịu ăn hay là cắn anh, anh cũng đều không nổi giận, còn cười nhạt với cô.
Cô thấy anh ta bị bệnh nặng rồi.
Bệnh? Đúng vậy, sắc mặt của anh đã nhợt nhạt hơn trước đây rất nhiều, cũng đã gầy đi, trên người lúc nào cũng có mùi rượu và mùi thuốc lá rất khó ngửi.
Vì vậy cô đã không nhịn được mà nói một câu: "Anh không cần quan tâm đến tôi, anh hãy tự quan tâm đến bản thân của mình đi."
Ngô Đình Kiêu tròn mắt nhìn cô, biểu cảm này là đang bất ngờ cũng đang vui mừng: "Em đang quan tâm anh sao?"
Mộng Dao vội ngoảnh mặt đi, cô lạnh nhạt nói: "Anh đừng tưởng bở."
Quan tâm? Thật là! Sao cô có thể nói ra một cậu đần độn như vậy? Không phải cô rất mong anh chết đi sao? Chỉ cần anh chết cô sẽ được tự do.
Cô đúng là bị anh làm cho điên rồi.
Ngô Đình Kiêu thở dài, anh nhẹ nhàng sờ má cô: "Em không cần chối, anh biết là em quan tâm anh.
Anh biết Mộng Dao của anh là tốt nhất mà."
Mộng Dao không nói gì, chỉ nhíu chặt mày, cảm giác đó thật khó chịu làm sao.
Anh cứ như là một tên ngốc đang cầu xin tình yêu từ cô.
Rốt cuộc thì đến bao giờ anh mới thoát vai và kết thúc vở kịch nhàm chán này đây? Anh làm như vậy, chỉ khiến cô thêm khinh bỉ anh mà thôi.
...
Tối hôm đó, cửa phòng được mở ra, Mộng Dao tưởng đó là anh nên lại giả vờ ngủ.
nhưng tiếng bước chân này...!không phải anh.
Cô mở mắt ra thì người đó lập tức bịt miệng cô lại, người đó là Ngô Nhất Phàm.
Cô không biết anh ta muốn làm gì nên rats sợ hãi.
Không lẽ lại muốn hút máu của cô?
"Suỵt! Tôi đến cứu cô đây! Đừng nói gì cả."
Cứu cô?
Cô không biết là anh ta đang đùa hay đang giỡn nhưng anh ta thật sự đã gỡ bỏ còng tay và xích chân cho cô.
"Mau chạy đi, nếu bị phát hiện, tôi sẽ cản anh ấy giúp cô." Anh ta nghiêm túc nói.
"Tại sao anh lại giúp tôi?" Trong lòng cô đầy nghi hoặc, không tin được