“Ừ, cẩn thận một chút cũng tốt! Dù sao thì người có thể sống trongđại viện HoaTụng cũng không phải là người bình thường.
Nếu không thì chị Triệu nói tên đóđã động tay động chân đánh người đúng không? Như thế thì chúng ta cũng có thểdùng cách giải quyết việc chung để xử lý rồi.
Tôi lập tức tới khu công nghiệpnhỏ để lấy camera theo dõi, có chứng cứ thì để xem tên đó nói gì được nữa!”Thấy Triệu Lệ Quyên lo lắng nặng nề, Phùng Viện có chút nóng nảy, vội vàng bàymưu đặt kế.
Hàn Phương là kẻ không sợ chuyện phiền phức nên cũng hùa theo ủnghộ, nghe xong thì sắc mặt Triệu Lệ Quyên càng thêm âm u.“Chị Triệu, chị đừng do dự nữa! Cứ làm như em nói, chúng ta sẽ chia ra bađường, chị Triệu là ủy viên đại diện của ban quản lý, quen biết với quản lýNgụy của ban quản lý, bây giờ chị hãy tới xí nghiệp để lấy camera theo dõi.Còn Hàn Phương cũng đừng ở không mà lập tức gọi điện thoại cho chồng cô đi,kêu anh ta phái người tới, lỡ mà có tranh chấp xảy ra thì lợi dụng cơ hội đóbắt tên nhóc kia về đồn công an luôn, còn tôi thì...”Trên gương mặt vừa trắng vừa mập của Phùng Viện hiện lên môt tia âm ngoan,khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh:“Chuyện này đều là do đứa bé nhà đó khóc mà ra, nếu họ đã không biết điều thìcũng đừng trách lòng dạ chúng ta ác độc! Chắc các người cũng biết là tôi cónuôi một con thú cưng là một con mèo đặt tên là Jack, hôm qua tôi vừa mang nóđi làm phẫu thuật triệt sản.
Hiện tại, tính tình nó vô cùng hung dữ, ngay cảtôi tới gần mà cũng bị nó cào mấy lần.
Đợi lát nữa, khi chúng ta đi tới nhàkia tính sổ thì tôi sẽ mang Jack theo, sau đó tìm cơ hội ném vào đứa bé vàngười phụ nữ kia… Hừ, chị Triệu à, sau đó chẳng phải chị đã báo được thù sao!”Tê!Hàm ý trong lời nói của Phùng Viện dày đặc làm cho bảo mẫu là thím Lý đứng kếbên nghe xong thì cả người đều run rẩy.
Sao người đàn bà này ác độc quá vậy?Đó chỉ là một đứa bé còn đang bú sữa thôi mà, sao bà ta lại có ý kiến độc địanhư vậy chứ? Phùng Viện này rõ ràng có bộ dạng trắng, mập, trông vô cùng hiềnlành mà tâm tư còn độc hơn cả thuốc độc nữa, đúng là không thể trông mặt màbắt hình dong mà!Nghĩ như vậy, thím Lý không nhịn được mà lắc đầu, bà thật sự không hiểu mấy bàvợ của mấy ông quan to chứclớn này nghĩ gì nữa, bà chỉ có thể âm thầm thở dài,hi vọng đứa bé nhỏ kia sẽ không bị thương nghiêm trọng.“Ha ha, vẫn là Phùng Viện bà suy nghĩ chu đáo! Bây giờ, tôi sẽ lập tức gọiđiện cho chồng tôi kêu ông ấy phái người tới đây! Mẹ nó chứ, dám gây chuyệntrong địa bàn của Tam Hổ Hoa Tụng chúng ta, để tôi xem thử tên đó là rồng quasông hay là con giun mềm oặt trên đất đây!”Hàn Phương vừa kiêu căng nói vừa lấy điện thoại di động ra gọi.
Sau khi TriệuLệ Quyên nghe Phùng Viện sắp đặt xong thì hơi ngây người, sau đó khóe miệnglại dâng lên một nụ cười khinh bỉ không dễ phát hiện.“Tâm tư của Phùng Viện này đúng là độc ác, bản thân không thể sinh đẻ mà lạikhông muốn thấy người khác có con! Nói dễ nghe thì là trút giận cho mình, nóitrắng ra thì là mượn dao giết người để thỏa mãn tâm lí biến thái của bản thân!Hừ nhưng mà cũng không sai, chỉ cần mình có thể trút đươc cơn giận này làđược, cùng lắm là phải bồi thường một ít tiền thôi, còn làm gì được mình chứ?”Sau khi quyết tâm, ba người đều đi làm chuyện nhưng kể cả thím Lý, không aitrong bốn người phát hiện sự có mặt của một người đàn ông gầy gò trong đìnhnghỉ mát, bây giờ gã đang lặng lẽ lướt qua chỗ tối ở cửa sổ, đi theo sau lưngTriệu Lệ Quyên đang không nhanh không chậm đi tới phòng theo dõi của ban quảnlý.Xảy ra chuyện xấu hổ ở nhà hàng xóm, tâm trạng Trần Phóng có chút sa sút.
Côrất nhạy bén nên từ vài câu nói của Triệu Lệ Quyên thì cô cũng dần cũng nhậnra là mấy nhà trong khu này chẳng những không chào đón bọn họ mà thậm chí cònmang theo sự khinh thường và thù hận.Ngay lúc đó, lần đầu tiên Trần Phóng cảm nhận được sự chênh lệch về giai cấpvà địa vị trong thực tế.
Cô và Thượng Ất không trộm không cướp của ai, dùngtiền của mình để vào ở trong khu nhà cao cấp này nhưng đối phương lại xemthường họ, họ dựa vào gì chứ? Tất cả cũng là vì bọn cô là người ngoài tỉnh,