Nghĩ tới từ “Thịt mồi” này, lông mày của Thượng Ất không nhịn được mà nhíulại.Kiếp trước, Thượng Ất không có được thuốc kích hoạt của Thủ đô phân phát màlại bất hạnh bị sóng từ trường thần bí kia phóng xạ, cánh tay phải bị thoáihóa thành đồ vật ghê tởm giống như xúc tu của bạch tuộc, bị người còn sống xemnhư là quái vật mà đuổi ra khỏi căn cứ.
Thượng Ất chỉ còn cách phiêu bạt khắpnơi, dành dụm hơi tàn để sống qua ngày, cuối cùng thì biến thành “Thịt mồi” cónhiệm vụ đi tìm kiếm vật tư, tài nguyên sống sót thay cho đội ngũ người sốngsót hoặc là làm mồi dụ mãnh thú thoái hóa hoặc thoái hóa thể hiện thân.Dần dần, Thượng Ất cũng nhận ra “Thịt mồi” chính là thứ giống như con giundùng để ngư dân câu cá, chỉ cần có thể dụ thứ nguy hiểm đang ẩn nấp trong bóngtối ra thì bọn người sống sót kia sẽ có thể tùy thời mà vứt bỏ “Thịt mồi” nhưvứt rác rưởi.Đời này, trước khi có được thuốc kích hoạt để trở thành dị năng giả, thú thoáihóa cũng trở thành mối nguy hiểm đối với Thượng Ất.
Bởi vậy nên Thượng Ất cầnmột số lượng “Thịt mồi” lớn để giúp hắn loại bỏ nguy cơ.
Đương nhiên, loạichuyện dùng người khác là mồi chính là việc không có đức nhưng giữa sự an toàncủa người thân và ranh giới đạo đức thì Thượng Ất vẫn không hề do dự mà lựachọn điều thứ nhất.Trong mắt Thượng Ất, việc “Thịt mồi” xuất hiện trong tận thế chính là một điềuvô cùng hiển nhiên.
Người có được dị năng thì rất ít, đa số người còn có thểsống sót trong tận thế luôn phải sống trong tình trạng thiếu ăn thiếu mặc, chonên họ phải tìm được lý do và giá trị tồn tại của mình.
Ở lại làm “Thịt mồi”bên cạnh cường giả chính là đường tắt nhanh nhất để có được đồ ăn, ít nhất thìbạn cũng sẽ còn cơ hội sống sót, mà không phải bị chết vì đói.“Ông xã à, em đang hỏi anh đấy! Rốt cuộc anh có đi gặp bạn học với em không,tất cả mọi người đều muốn gặp anh đấy!”Miệng Trần Phóng chu lên, hai cánh tay nhỏ không ngừng lắc lư trước mặt ThượngẤt.
Cô đột nhiên phát hiện ra là dạo này ông xã của cô hình như có rất nhiềutâm sự, thỉnh thoảng sẽ thất thần, chắc anh ấy sẽ không nghĩ tới người phụ nữkhác đâu nhỉ?Nghĩ như thế, Trần Phóng cắn chặt môi, vì lúc cô mang thai đã bị động thaingoài ý muốn nên Trần Phóng vẫn luôn nghe theo lời của bác sĩ, kiên trì khôngcó làm chuyện vợ chồng.
Hôm nay đột nhiên nhớ lại, cô bỗng nhận ra là hình nhưThượng Ất đã không đụng vào cô suốt một năm nay rồi.
Là một người đàn ông trànđầy tinh lực, trong khoảng thời gian này Thượng Ất đã giải quyết nhu cầu sinhlý như thế nào chứ? Chẳng lẽ anh ấy giấu mình mà tìm người phụ nữ khác ở bênngoài? Chồng làm mấy chuyện vượt quá giới hạn trong thời kỳ vợ cho con bú cũngrất phổ biến hiện nay mà!Suy nghĩ kỹ một hồi, Trần Phóng không khỏi bắt đầu suy nghĩ lung tung.“Không thì đêm nay, mình sẽ chủ động giúp anh ấy giải tỏa một chút! Nơi sinhsản còn chưa phục hồi bình thường nên không thể dùng được! Nhưng mình có nghemấy người chị Lý hàng xóm nói chuyện trên trời dưới đất, chị ấy từng nói chỗmông của phụ nữ cũng có thể làm, không biết là có đau không nhỉ… Nếu quá đau,mình chỉ cần nhịn không kêu thành tiếng thì Nhạc Nhạc sẽ không bị đánh thứcđâu nhỉ? A, mình đang nghĩ gì vậy chứ, xấu hổ quá đi!”Hai rặng mây đỏ nổi lên trên mặt Trần Phóng, cô chưa từng nghĩ mình sẽ có ýtưởng điên cuồng như thế nhưng vì Thượng Ất, dù có đau thì Trần Phóng cũngmuốn thử một lần.“Này, em đang nghĩ gì đó, sao mặt giống bị sốt thế? Nhanh chóng dọn dẹp đồ đạcđi, chúng ta cùng nhau đi gặp bạn học của em.
Nếu được thì sau khi họp lớp kếtthúc, em hãy mời tất cả mọi người đến nhà làm khách và dự tiệc đầy tháng củaNhạc Nhạc vào ba ngày sau nha!”Thượng Ất nhìn gương mặt đỏ bừng của Trần Phóng một chút, không khỏi cảm thấykỳ quái.
Người sống lại cũng không phải là người toàn năng, làm sao Thượng Ấtsẽ biết được là khi mình đang tìm cách giải quyết phiền toái thì Trần Phónglại suy nghĩ lung tung một đống như thế chứ.Rất nhanh, một nhà ba người Thượng Ất đã tới khách sạn Xuân Giang, vừa vàokhách sạn thì Trần Phóng đã nhìn thấy một người mập mạp đang đứng gần đài phunnước, cẩn thận lựa chọn hải sản và thức ăn.
Vừa thấy Trần Phóng tới, tên béokia lộ ra vẻ kinh hỉ, vội vàng đểmiếng cálớn trong tay xuống, nhanh chóng chạytới chỗ cô.“Trần Phóng, cậu thật sự tới Thủ đô rồi! Sau khi tốt nghiệp đại học, cũngnhiều năm rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ! Chậc, chậc, nhìn dáng vẻ của cậu vẫnkhông khác lúc học đại học là mấy, vẫn xinh đẹp và đáng yêu như vậy!”“Ha ha! Lớp trưởng đại nhân à,