“Không được! Anh không thấy Thượng Ất sắp bị bóp chết sao? Em muốn qua cứu anhấy!”Bành Lỵ la lên, cô ấy nhặt một cái ghế từ trên mặt đất, lấy hết dũng khí xôngtới chỗ tiến sĩ L.
Nhưng đúng lúc đó, một bóng đen lao ra từ trong góc tường,động tác nhanh như tia chớp, vụt qua người Bành Lỵ.
Bành Lỵ không thấy rõ hìnhdáng của bóng đen kia, nâng tay phải lên che trước ngực theo bản năng, gần nhưlà cùng lúc cô ấy nâng tay phải lên che trước ngực thì máu đỏ phun ra từ trêncánh tay cô ấy, nhuộm đỏ tay áo và trước ngực trong nháy mắt“Thứ này… là mèo sao? Má nó, trong phòng có thêm con méo từ khi nào vậy? BànhLỵ, em có sao không, cánh tay có đau không?”Vì khoảng cách nên Vương Vĩ cũng lờ mờ nhìn thấy được bóng đen tấn công BànhLỵ.
Đó là một con mèo nuôi trong nhà màu trắng, đầu không quá lớn, chỉ lớn hơnmèo nuôi bình thường một chút thôi.Nhưng điều khiến Vương Vĩ kinh ngạc là hai lỗ tai của con mèo trắng này cực kỳdài, nhìn thoang qua giống như hai lỗ tai thỏ, dài nhỏ, mềm mại và có hình chữBát*,rũ xuống hai bên đầu.
Mà trên đỉnh lỗ tai còn mọc ra một đám lông tơ tinhtế màu đỏ lửa, từ xa nhìn giống như hai đóa hoa hồng nhỏ cực kỳ đáng yêu.
Đâylà một con mèo trắng có bề ngoài dễ dàng lừa tình người khác, rõ ràng là có vẻđáng yêu nhưng động tác lại cực kỳ hung ác, tàn nhẫn.*Hình chữ Bát: 八 “Em không sao, suýt chút nữa là đã bị con mèo kia chộp trúng yết hầu rồi!”Bành Lỵ che cánh tay, sắc mặt xanh trắng, trong lòng vẫn còn sợ hãi khôngthôi.Động tác của con mèo này quá nhanh, nếu không phải bản thân cô ấy phản ứngnhanh thì sẽ bị nó trảo chúng yết hầu, như thế thì sẽ nguy hiểm.
Nhưng con mèonày chui từ đâu ra thế? Tại sao nó lại ngăn cô ấy tấn công tiến sĩ L? Chẳng lẽcon mèo này là vật nuôi của tiến sĩ L“Hừ, bây giờ biết sợ rồi sao? Tiểu Bạch, tới bên cạnh chủ nhân nào, nhớ kỹ,không được cho ai tới gần chủ nhân, có thì mày lập tức cắn đứt cổ luôn, nghekhông?”Tiến sĩ L vuốt ve đôi tai dài của con mèo trắng, huênh hoang nói: “Đám nguxuẩn mấy người cho rằng tiến sĩ L tôi đây phải dựa vào sự bảo vệ của tên ĐiềnBá ngu ngốc kia à? Là chuyên gia sinh vật đứng đầu Trung Hoa, tôi có hang chụcbằng sáng chế về sinh vật, một trong số đó chính là dùng Pheromone để khốngchế di truyền của động vật cỡ nhỏ.”“Pheromone di truyền sinh vật? Đó là thứ gì thế?”Vương Vĩ tò mò hỏi, anh ta xuất thân từ khoa xã hội nên không thể hiểu đượcdanh từ đặc thù có khái niệm sinh học như thế, càng cảm thấy từ này không phùhợp với cái vị tiến sĩ L thích giả khờ giả dại trước mặt mọi người kia.“Đồ ngu, giải thích một khái niệm đơn giản trong lĩnh vực sinh vật học chỉ làmlãng phí xự sống cho anh chỉ làm lãng phí sự sống của tôi thôi.
Nói đơn giảnthì bản tiến sĩ đã nghiên cứu ra một loại thuốc để điều khiển động vật, tôi đãdựa vào nó để khống chế con mèo trắng biến dị này, đã hiểu chưa? Hừ, nếu khôngcó tai nạn ngoài ý muốn này thì tôi hoàn toàn có thể lấy được giải thưởngNobel sinh học năm nay nhờ vào kết quả nghiên cứu này!”Thì ra là thế… Thượng Ất nằm trên mặt đất cũng cảm thấy ngạc nhiên trong lòng.Kẻ cởi trói cho tiến sĩ L chắc là con mèo trắng này rồi, mà con mèo trắng nàyở đâu ra vậy chứ? Thượng Ất đột nhiên nhớ tới lai lịch của con mèo trắng này,lúc Triệu Lệ Quyên và hai người đàn bà kia gây chuyện thời gian trước, trongđó có một người tên là Phùng Viện, bà ta còn hay ôm con mèo trắng này trongngực.
Lúc đó, Thượng Ất còn đang nóng lòng muốn xử lý mấy người Triệu Lệ Quyênnên cũng không thèm quan tâm con mèo trắng này trốn ở trong tầng hầm.
Hiệntại, vì phóng xạ của sóng từ ttrường mà con mèo này có hiện tượng thoái hóathành gen linh miêu Châu Phi, trở nên càng thêm hung ác, chưa hết, còn bị tiếnsĩ L này khống chế nữa.
Ai, đúng là người tính không bằng trời tính! Điền Bácũng được, tiến sĩ L cũng được, người tới bắt hắn đúng là không có ai hiềnlành mà! Tiếc là hắn đã tiến hóa thất bại, hiện tại lại không thể cử động cơthế, nếu không thì… Đợi đã! Sao mình cảm thấy cả người cũng không còn đau nhưvậy nữa, có thứ