Thượng Ất nhìn về phía “Con mắt” đang bất động, bản năng nói cho hắn biết,“Con mắt” này biết tất cả mọi chuyện.
Mà đúng lúc này, “Con mắt” to tràn đầybi thương bỗng nhiên nháy một cái.
Giống như mặt hồ yên lặng đột nhiên gợnsóng, vô số bóng đen thật nhỏ lúc nhúc, từ trong “Con mắt” tranh nhau chui ra!“Đó là gì vậy? Là sâu sao? Có vô số tứng và sâu màu đen đang ngọ nguậy sao?Chờ chút, hình như loại sâu này đã từng thấy ở đâu đó rồi, đúng rồi! Là tiếnsĩ L, là ông ta bắt mình nuốt loại sâu này… Trùng A - mip! Nhớ ra rồi, mình làThượng Ất, vợ mình là Trần Phóng, mình còn có một đứa con, tên là Thượng NhạcNhạc!”Thượng Ất mở mạnh hai mắt ra, tất cả cảnh vật trước mắt không có chút thay đổinào.
Giống như những gì xảy ra vào một giây trước đó, tiến sĩ L hung ác bắtmình ăn trùng A - mip, gương mặt Vương Vĩ sợ hãi và nhát gan, gương mặt BànhLỵ căng thẳng cố gắng đến ngăn cản mọi chuyện.Còn con mèo trắng biến dị kia… Thượng Ất lạnh lùng nhìn con mèo một cái, toànbộ lông trên người con mèo trắng dựng thẳng lên, mắt mèo đỏ như máu đầy tànnhẫn đã bị sự sợ hãi thay thế, nhìn chằm chằm vào Thượng Ất giống như đangnhìn thấy một sinh vật kinh khủng nhất trên đời!“Tiến sĩ L, ông nói rất đúng, đời người cần phải mạo hiểm.
Cảm ơn trùng A- mipcủa ông, tôi sống lại!”Thượng Ất ngồi bật dậy, thể lực khôi phục lập tức đánh một cú, trên cổ tiến sĩL nhanh chóng xuất hiện một cánh tay to như kìm sắt.
Sức mạnh khổng lồ nhưsóng lớn chạy dọc theo bàn tay Thượng Ất đánh ra, tiến sĩ L rên lên, giống nhưmột con vịt bị nắm cổ, giãy dụa muốn thoát ra nhưng làm sao cũng không được.“Khụ khụ khụ, thân thể của cậu đã hồi phục rồi? Chẳng lẽ trùng Amip thật sự cóthể cải tạo thân thể của cậu? Thí nghiệm của tôi nhất định là thành công rồi,con người có thể trường sinh rồi!”Cảm giác hít thở không thông liên tục truyền đến, tiến sĩ L từ trong niềm vuimừng vì thí nghiệm thành công dần dần khôi phục lại.
Bóng tối của cái chếtđang bao phủ trong lòng, ông ta không kịp nghĩ nhiều, dùng chút sức lực cuốicùng hét lên với con mèo trắng biến dị.“Giết chết cậu ta, giết chết cả mấy người này, nhanh!”“Ngao”Giống như tiếng gầm nhẹ của loài sói, nghe thấy tiến sĩ L gọi, con mèo trắngbiến dị gào rít lên, vọt thẳng đến phía trước, móng vuốt hiện lên tia sángtrắng, trong nháy mắt lao đến yết hầu của Thượng Ất.“Súc sinh, mày muốn chết phải không? Tao cho mày chết!”Không tránh không né, đứng ngay hướng mà con mèo trắng biến dị lao tới, ThượngẤt duỗi tay còn lại, năm ngón tay uốn lượn giơ về phía trước.
Trong nháy mắt,cánh tay Thượng Ất và cơ thể con mèo trắng kia quấn vào một chỗ, máu bắn tungtóe ra khắp nơi.“A a a… Thượng Ất cánh tay của anh!”Bành Lỵ đứng gần Thượng Ất, cô ấy thấy rất rõ móng vuốt của con mèo trắng kiasắc bén như thế nào, Thượng Ất lại đấu với con mèo trắng bằng cánh tay trầnnhư vậy, nhất định sẽ phải chịu thiệt.
Đến khi Bành Lỵ nhìn kỹ lại, cô ấy nhậnra người bị thương không chỉ có Thượng Ất.
Dường như chỉ trong nháy mắt,Thượng Ất không để tâm đến móng vuốt của con mèo trắng, bàn tay chuyển động vôcùng linh hoạt, ngón tay chọc vào một con mắt của con mèo.
Con mèo trắng bị mùmột mắt chạy nhảy loạn như điên khắp phòng, đau đớn này khiến cho con mèo hoàntoàn mất đi ý chí chiến đấu trong đầu.
Sau vài giây đồng hồ, con mèo trắng chỉcòn một con mắt kia hung ác nhìn Thượng Ất, quay người nhảy qua cửa thông gióvào tầng hầm ngầm, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.“Mẹ nó, quả nhiên con súc sinh này không đáng tin mà!”Sắc mặt tiến sĩ L như tro tàn, lão ta biết lần này mình xong rồi, con mèotrắng biến dị kia là chỗ dựa cuối cùng của ông ta, bây giờ ông ta chỉ là mộtcon sâu trong tay Thượng Ất, có thể bị đối phương bóp chết bất cứ lúc nào.“Ôi, làm tôi sợ chết đi mất.
Thượng Ất tay anh bị thương rồi, ủa, vết thươngtrên tay của anh…”Bành Lỵ vỗ ngực đi đến gần, lập tức phát hiện vết thương trên tay Thượng Ấtđang chậm rãi lành lại.
Bành Lỵ dụi dụi lại mắt mình, trong bóng đêm, Bành Lỵcảm thấy chắc mình đã nhìn nhầm rồi, loại năng lực tự lành vết thương này côta chỉ mới thấy trong phim ảnh thôi, bộ phim đó tên là “Sói kim cương”.“Tôi không sao, vết thương của cô sao rồi? Trong