“Tinh hạch này là lấy ra từ trong đầu của con chó thoái hóa ở bên ngoài.”Thượng Ất nói, đứng dậy lấy tinh hạch cầm trong tay, để nó hứng ánh mặt trờitừ cửa thông gió, mắt nhìn chằm chằm vào viên tinh hạch có màu đỏ như máukhiến người ta mê ly, dường như không nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của BànhLỵ, đang dùng sức lau sạch tay vào quần áo.“Không chỉ trong đầu của con chó thoái hóa kia có loại tinh hạch năng lượngnày, tất cả sinh vật bên ngoài, kể cả động vật có vú, sâu, thậm chí… Trong cơthể thực vật tiến hoá cao cũng có thể có loại tinh hạch năng lượng này.”Thượng Ất nói, quay đầu lại nhìn Trần Phóng đang chơi đùa cùng con trai, cuốicùng không nói hai từ “Con người” đó ra.
Có một số việc bây giờ không thíchhợp để nói ra.
Ba tháng tiếp theo, cho dù là con người có trình độ tiến hóacao nhất, cũng bắt đầu bị thoái hóa do ảnh hưởng từ phóng xạ tia X.
Từ đó,những sinh vật khác cũng như con người sẽ xuất hiện tinh hạch năng lượng trongđầu.
Khi đó, những người sống sót sẽ biết được tinh hạch năng lượng quý giánhư thế nào, điên cuồng đến mức không thể kiềm chế được.
Trong mắt bọn họ,đồng loại chỉ là một thứ chứa đựng tinh hạch năng lượng mà thôi.Từ đó về sau, ngoại trừ mấy khu căn cứ, vùng đất hoang nơi biên giới đều cóthể thấy được cảnh đập đầu thi thể con người.
Đương nhiên còn có những bộ phậnkhác, không chỉ lấy đi tinh hạch trong đầu, còn có những bộ phận khác trênthân thể, đặc biệt giống như ngực của Đỗ Giai Tuệ, đó là bộ phận mềm mại cóhương vị ngọt ngào đến mức không thể tưởng tượng đưuọc.
Thú thoái hóa ăn thịtngười, người thoái hóa ăn thịt người, người ăn thịt người! Đây là sự thật vàothời tận thế, không có zombie trong tiểu thuyết, chỉ có bị chết đi rồi vàotrong bụng người khác thôi.Trần Phóng còn đang trong thời kỳ cho con bú, Thượng Ất không muốn hù dọa côvà con trai, cho nên những cảnh tượng đó chỉ xẹt qua trong đầu, sau đó lập tứcbiến mất ở sâu trong đầu hắn.“Không được, như vậy quá nguy hiểm, chúng tôi không thể làm chuyện này giúpanh được.
Bành Lỵ, hay là chúng ta đi đi, nhanh chóng rời đi ngay bây giờ.”Vương Vĩ hoảng sợ nhìn Thượng Ất, trong đó chứa đựng cả giận dữ và sợ hãi.
Tốihôm qua tận mắt nhìn thấy Thượng Ất bóp chết tiến sĩ L, bây giờ Vương Vĩ chỉcần nhắm mắt lại, trong đầu đều là tình trạng tiến sĩ L kêu la thảm thiết.Vương Vĩ đã muốn rời đi sớm rồi, bây giờ nghe Thượng Ất nói như vậy, lại càngngồi không yên, lập tức đứng dậy, kéo Bành Lỵ định bỏ đi.“Thôi đi… Qua cầu rút ván, Bành Lỵ, đây là người đàn ông cô đã yêu nhiều nămsao? Ánh mắt của cô kém quá.”Đỗ Giai Tuệ bất mãn liếc Vương Vĩ một cái, miệng nói chẳng kiêng kị chút nào.Mới vừa rồi còn ăn thức ăn của Thượng Ất, bây giờ lại lập tức trở mặt, một côgái hiền lành như Bành Lỵ sao lại có thể nhìn trúng một người đàn ông như vậychứ? !“Cô nói cái gì? Thế nào là qua cầu rút ván? Nếu không phải đến chỗ bọn họ ăntiệc đầy tháng của con anh ta, tôi và Bành Lỵ sẽ bị nhốt ở đây sao? Đỗ GiaiTuệ, cô còn chưa biết đâu, đêm qua Thượng Ất đã giết chết cảnh sát và tên tiếnsĩ L kia rồi, chẳng lẽ cô không lo cảnh sát sẽ tìm đến tận đây rồi bắt hếtchúng ta lại sao? Không lẽ mấy người đều tin lười Thượng Ất nói sao? Chỉ làxuất hiện mấy con chó dại mà tôi, mọi chuyện sớm muộn gì cũng sẽ qua thôi.
Mấyngười đều là kẻ điên, tôi muốn về nhà!”Vương Vĩ càng nói, tâm trạng lại càng kích động, Bành Lỵ đứng bên cạnh anh tacắn môi, dường như hạ quyết tâm rất lớn, mở miệng nói: “Giai Tuệ, cậu đừnghiểu lầm, Vương Vĩ không phải loại người không hiểu việc báo đáp người khác.Có thể là anh ấy bị dọa sợ rồi.
Mình cũng đồng ý với lựa chọn của Vương Vĩ,chúng mình có nhà, không thể đợi ở đây được.
Còn chưa kịp nói cho mọi người,tôi và Vương Vĩ đã vay tiền mua nhà ở Thủ đô, ở khu vực lân cận Thành Nam.Phòng cưới chuẩn bị khoảng một tháng, khi đó, chúng mình sẽ cử hành hôn lễ,Gia Tuệ, cậu nhất định phải tới làm phù dâu cho mình đấy.Hôn lễ? Một tháng nữa? Nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của Bành Lỵ, Thượng Ất khôngnói gì, chỉ im lặng.Bành Lỵ và Vương Vĩ suy nghĩ thật đơn giản, làm sao có thể cử hành hôn lễ đượcnữa chứ? Một tháng sau, phóng xạ