Điền Bá mỉm cười, giọng điệu thoải mái, tự nhiên, Đỗ Giai Tuệ ở bên cạnh sửngsốt, không nói lời nào đột nhiên thét lên.“Ối vãi thật, sao anh không nói sớm, bà đây còn tưởng rằng điện thoại trêntoàn bộ thế giới này đều không thể kết nối.
Mau kết nối ra bên ngoài giúp tôivới, tôi muốn gọi điện thoại cho ba mẹ tôi.”“Mỹ nữ, chỉ có thể nói cô kém may mắn rồi.
Chỉ có đường dây trực tiếp mới cóthể kết nối, vừa rồi tôi đã thử nhiều lần, trước mắt, phần lớn các trạm trungchuyển tín hiệu đều đã bị ngắt, điện thoại chỉ có thể kết nối với khu vực gầnđây thôi.
Khu vực bên ngoài thì… hay là thôi đi.”Điền Bá giải thích rất kiên nhẫn, lại làm cho hy vọng trong lòng mọi người vừamới nhen nhóm lên tan biến hoàn toàn.
Xem ra tận thế thật sự đã đến rồi, tronglúc vô thức, con người đã khôi phục lại cách thức đi đường bằng chân, truyềntin bằng miệng như thời nguyên thủy, điều này khiến cho những người hiện đạiđã quen với việc có tin tức ngay lập tức khó mà thích ứng.Khiến cho mọi người khó thích ứng hơn còn có thế giới bên ngoài.
Nghỉ ngơi vàhồi phục suốt một ngày một đêm, vào sáng sớm ngày thứ ba sau tận thế, ThượngẤt dẫn đầu rời khỏi tầng hầm ngầm.
Trong khoảnh khắc đẩy cửa chính ra, dườngnhư tất cả mọi người đều ngừng thở, giờ phút này, khu Hoa Tụng to lớn của Thủđô đã không còn giống như bộ dáng ban đầu.“Ôi trời ơi, Đây là thế giới trước kia sao? Không phải chúng ta đã xuyên khôngđến thế giới kì lạ nào đó chứ.”Đẩy cửa chính ra, Đỗ Giai Tuệ bị hơi thở nguyên thủy ập tới, nháy mắt sợ hãikêu lên.
Đường cái sạch sẽ nay đầy ắp cỏ dại, đường xi măng đã bị phủ kín mộtmàu xanh, mà những chỗ dùng để trồng hoa cỏ càng xanh tốt hơn, dường như cácloại cây cối chỉ trong một đêm đều được nâng cao, thực vật bao phủ một mảnglớn.Giẫm phải mặt đất có chút xốp, Thượng Ất quay đầu nhìn về chỗ ẩn thân.
Chỗ cửasổ đã bị lá xanh lớn nhỏ bao phủ, trên vách tường có dây leo chằng chịt.
Trongvòng một ngày, khu nhà cấp cao ở Thủ đô có trị giá hơn mười triệu lập tức biếnthành chỗ vui chơi cho mấy cây thường xuân.
Không bao lâu nữa, chỉ sợ đến chủnhà cũng không thể tìm được cửa vào nhà ở đâu.Sóng phóng xạ từ tia X quét qua toàn cầu gây ra thoái hóa, thực vật cũng khôngmay mắn thoát khỏi.
Gien ẩn hình trong cơ thể vô số thực vật lại bị kích phátmột lần nữa, hoi thở sự sống từ thời xa xưa bắt đầu lan tràn khắp thế giớinày.
Đối với bọn người Đỗ Giai Tuệ mà nói, thật sự giống như đang đứng trênmột hành tinh xa lạ, giống như xuyên không.“Đừng tùy tiện chạm vào những cây này, dựa theo kế hoạch lúc trước, bây giờchúng ta chia nhau ra tìm vật tư va tinh hạch năng lượng sinh vật.
Bây giờ lấychỗ này làm điểm cơ sở, Đỗ Giai Tuệ, Phủ Hoàng Long, Điền Bá, ba người đi dọctheo tường vây của khu nhà ở này một vòng.
Nhớ kỹ, không cần phải đi đến chỗcó dày đặc thực vật, cố gắng đi đến chỗ siêu thị, tiệm thuốc, thu thập vật tư.Nhớ kỹ, sinh vật toàn cầu bây giờ cũng đã bị thoái hóa, vi khuẩn và vi sinhvật khác trong giới tự nhiên cũng biến hóa.
Nhiều nhất là ba ngày, tất cảnhững thức ăn không qua xử lý đều sẽ bị hư thối.
Sau một tuần, mấy nhà máythủy điện và nhiệt điện cũng sẽ ngừng cung cấp điện.
Cho nên thu thập vật tưcàng nhiều càng tốt, có thể lấy được bao nhiêu thì cứ lấy hết.”Thượng Ất an bài nhiệm vụ cho ba người Phủ Hoàng Long, còn mình thì xoay ngườibước về phía tiểu khu.
Đỗ Giai Tuệ hét lên ở sau lưng hắn.“Tôi nói này Thượng Ất, để cho tôi đi theo anh đi.
Anh nhìn hai người đàn ôngnày đi, cả đường đi cứ mắt to mắt nhỏ trừng nhau, giống như hận không thể bổnhào vào nhau vậy.
Tôi sợ lát nữa hai người bọn họ đánh nhau, tôi không xử lýđược đâu.”“Không cần quan tâm, nếu như bọn họ muốn đánh thì cứ để cho bọn họ đánh.
Chỉlà cho dù thắng thua như thế nào, đêm nay nhất định không cho trở lại tầng hầmngầm.”Thượng Ất không quay đầu lại, biến mất sau màu xanh biếc của cây liễu, bỏ lạiĐỗ Giai Tuệ đang bất mãn bĩu môi,