"Đậu mùa! Quá lợi hại! Lúc đầu người thiết kế ra phó bản này đã tạo buff để tiêu diệt Lý Đại Phú! Anh Khiêm đã dùng chiêu khác để gi3t chết Lý Đại Phú, nhờ đó mà giữ lại được cái Buff này!"
"Lúc tín đồ số 1 tấn công anh Khiêm, chỉ cần nghe thấy tiếng khóc của đứa bé thôi thanh máu đã giảm ngay lập tức; tín đồ này biến thành quái vật có cánh cũng tương tự như thế, chỉ cần con quái vật vỗ cánh một cái thôi cũng đã có thể làm thanh máu giảm đi."
"Các tín đồ thật sự quá mạnh, mỗi tín đồ điều có một điểm lợi hại nhất, nhưng đã được anh Khiêm lợi dụng một cách hoàn hảo! "
Vì thế, trong khi tín đồ số 19 không ngừng tấn công, anh Khiêm đã cố gắng chờ đợi đến khi thanh máu giảm còn 5%.
Đến khi con quái vật này dồn hết sức mạnh của mình lại, anh Khiêm đã sử dụng buff để bảo vệ mình và gi3t chết tín đồ số 19! Anh Khiêm đã thành công rồi, con quái vật không còn sức để cử động nữa! Chính là ngay lúc nãy sao anh Khiêm không nhanh chạy trốn đi!"
"Nếu như thế, anh Khiêm làm vậy cũng quá nguy hiểm rồi! Làm sao anh Khiêm có thể biết chắc chắn đó là lúc để ra tay? Sẽ ra sau nếu như con quái vật đó không tấn công đê thanh máu của anh Khiêm giảm còn 5%? Lỡ đâu con quái vật đó sử dụng tuyệt chiêu gì để anh Khiêm mất máu từ từ rồi sao, biết đâu buff của anh Khiêm lực sát thương quá nhỏ nữa! Đến lúc đó, anh Khiêm chắc chắn không thể thoát được!"
"Nếu anh Khiêm không lấy được đạo cụ để khôi phục lượng máu thì sao? Mặc dù đạo cụ đó cũng không có quan trọng lắm, chỉ có thể bổ sung được có 1% máu, nhưng dùng vào lúc này cũng rất đúng lúc nha."
"Nhưng mà anh Khiêm cũng quá tàn nhẫn với chính mình rồi."
Chúc Cường: "Đúng thế, nhưng điều tàn nhẫn của anh ấy lại là đúng.
Cậu cũng thấy đó, đến em trai kiếm thần còn rơi nước mắt, nhìn vừa ngây thơ vừa vô tội...!Haizzz, sau khi thoát khỏi phó bản này, tôi chắc chắn anh Khiêm đã thu nhận được một đàn em."
Vu Hiền: "Đi theo anh Khiêm chắc chắn không sợ đói mà còn có thịt để ăn! Tôi cũng muốn được làm đàn em của anh Khiêm!"wattpadtien161099
Trong trò chơi.
Bóng cây đung đưa, gió không ngừng thổi.
Hiện tại có thể nói là bình yên, bởi vì chuyện xảy ra vừa rồi với tín đồ số 19, cũng như những hành động của Chu Khiêm.
Ba người chơi tạm thời đứng hình ba giây, sau khi phản ứng lại, ba người nhanh chóng chạy đến bên cạnh Chu Khiêm.
Hiện tại, tình huống của bốn người chơi không được ổn cho lắm, nhưng có thể chắc chắn Chu Khiêm là người suy yếu nhất.
Chu Khiêm thờ ơ ngẩng đầu, liếc nhìn tín đồ số 19.
Dư quang bắt gặp ánh mắt của Tề Lưu Hành nhìn cậu không đúng lắm.
Tề Lưu Hành nhìn thấy ánh mắt của Chu Khiêm lập tức quay đầu đi.
Chu Khiêm mỉm cười hỏi hắn: "Cậu sao vậy? Sao không dám nhìn tôi."
"Tôi chỉ là..." Siết chặt tay, Tề Lưu Hành bất đắt dĩ quay đầu, nhìn vào mắt của Chu Khiêm nói: "Lúc nãy anh...."
Tề Lưu Hành nghiến răng, phồng má, khàn giọng nói thêm: "Cho dù anh có buff, nhưng làm như vậy anh cũng có khả năng bị gi3t chết."
Chu Khiêm vỗ vai Tề Lưu Hành, vẻ mặt phức tạp khó hiểu.
Nhìn thẳng vào ánh mắt phức tạp của hắn, cậu bình tĩnh nói.
"Có thể là tôi đang muốn lợi dụng cậu?"
"Anh… tôi cảm thấy bây giờ… có lẽ anh không…" Dường như hắn không biết làm sao để nói ra suy nghĩ của mình với Chu Khiêm, Tề Lưu Hành do dự, sau một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Đứng bên cạnh, Vân Tưởng Dung lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Tề Lưu Hành.
"Lợi dụng lúc con quái vật không thể cử động được, chúng ta nhanh chóng trốn vào ngôi nhà trên cây đi.
Chu Khiêm: "Không cần."
"Anh có bệnh à, nếu không trốn ngay bây giờ, tất cả chúng ta..."
Giọng nói của Vân Tưởng Dung đột ngột dừng lại, hình như cô đã nhìn thấy chuyện gì kinh khủng lắm, cô siết chặt tay của Cao Sơn đang đứng bên cạnh mình.
Đôi tình nhân, Tề Lưu Hành và Chu Khiêm với gương mặt đầy máu.
Đều quay đầu nhìn về phía đó.
——Nhưng khi cậu quay đầu lại nhìn, thì thấy đôi tình nhân không có nhìn mình mà đang nhìn về phía đối diện, lát sau đột nhiên có một vật gì đó rơi xuống, cùng với tiếng r3n rỉ đầy đau khổ.
"Không! Đừng đâm tôi!"
"Đau quá!"
"A!"
"Không, không, xin đừng chặt chân tôi!"
"Không!! Đầu của tôi!!! Không!! Làm ơn thả tôi ra!!!"
Bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, tín đồ số 19 đang nằm dưới đất cả người ướt đẫm, trên người đang không ngừng toát mồ hôi cùng với những tiếng r3n rỉ đầy đau đớn.
Nhưng mà trên người ông ta lại không có bất kỳ vết thương nào.
Ông ta chỉ có thể cảm nhận được sự đau đớn.
Ông ta hét lên một tiếng đầy đau khổ, khiến cho các người chơi cảm thấy hình như có hơi quen.
——Đây là những nổi đau mà Đại thần Yibo đã trải qua.
Khi cảm nhận được sự đau đớn tột cùng, có thể biểu hiện sự đau đớn bằng đôi mắt chảy ra nước mắt, ngôn ngữ cơ thể, thậm chí là cả những tiếng r3n rỉ đầy đau đớn trong cổ họng.
Nếu như có người cảm thông, thì có thể cảm nhận được sự đau đớn của ông ta là như thế nào.
Cao Sơn là người chịu ảnh hưởng đầu tiên.
Nghe thấy những tiếng hét đầy đau đớn của tín đồ số 19, khóe mắt của hắn rất nhanh đã đỏ lên.
Sau đó, một chuyện lạ đã xảy ra.
Phía bên kia hồ, cũng truyền đến những tiếng hét như thế.
—— tổng cộng có 13 tín đồ chưa kịp biến thành thần, đã đồng loạt quỳ trên mặt đất hét lên đầy đau đớn.
Một tiếng hét thảm thiết bao vây cả thiên đường, tiếng hét buồn bã, đau đớn, chán nản, thất vọng...!Tất cả các loại cảm xúc tiêu cực đang dồn dập như một con sóng lớn, rồi ập đến mọi người, cuốn bọn họ vào trong những cảm xúc tiêu cực đó.
Không ai có thể chịu được khi nghe những tiếng than khóc này mà không cảm thấy buồn.
Không riêng gì Cao Sơn, ngay cả Vân Tưởng Dung và Tề Lưu Hành cũng đã rơi nước mắt.
Người duy nhất thờ ơ là Chu Khiêm.
Vân Tương Dung liếc cậu một cái, không nhịn được hỏi: "Anh sao vậy..."
Chu Khiêm hào phóng thừa nhận: "Bởi vì tôi bị bệnh."
Vân Tương Dung: "..."
Một lúc sau, ba người đều thương lượng với nhau, đều bịt chặt tai, lúc này tâm trạng mới tốt hơn.
Thêm một lúc nữa, bên kia hồ lại truyền đến tiếng hát.
Giọng hát kia rất thần bí, du dương, nhưng không hề có bất kỳ một cảm xúc nào, dường như là bài hát từ rất lâu đời.
Cùng lúc đó, Đại thần Yibo đang dựa người vào cây đại thụ, xung quanh được bao phủ đầy những bông hoa màu trắng, cuối cùng cũng đã có động tĩnh.
Dưới sự vướng víu của vô số cành cây, cành lá và hoa rơi, cơ thể anh ta từ từ bay lên, rồi liếc mắt nhìn mọi người.
Trong mắt của anh ta không còn bất kỳ sự thương hại nào, trong đôi mắt ấy chỉ còn lại sự lạnh lùng và tàn nhẫn.
Tuy rằng vẫn không lên tiếng, nhưng có lẽ tiếng ca bí ẩn đó chính là của anh ta.wattpadtien161099
Bài hát che lấp đi những tiếng hết đau đớn của các tín đồ, bốn người chơi cũng đã bình tĩnh lại, quay đầu lại nhìn nhau.
Một lúc sau, Cao Sơn hỏi: "Tình huống bây giờ là sao?"
Chu Khiêm giơ ngón tay chỉ cây đại thụ ở đối diện.
"Những quả táo được tạo ra bởi sự đau đớn của Đại thần Yibo.
Sau khi ăn những quả táo đó, lúc trước họ đã tổn thương Đại thần như thế nào, Đại thần cảm thấy đau ra sao, thì bây giờ họ đều cảm thấy đau như thế đó." Giọng nói cậu trở nên lạnh lùng, Chu Khiêm bật cười: "Cái này gọi là gieo gió thì gặt bão¹ thôi, tự tạo nghiệp thì tự chịu."
Giải đáp cho suy đoán ở trong lòng, Chu Khiêm liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Thời gian từ lúc các tín đồ ăn táo cho đến hiện tại, cũng đã gần 15 phút.
Chu Càn lại ngẩng đầu nhìn về phía bên kia, 13 tín đồ đó đều có ăn táo, tại sao bọn họ lại không biến thành thần.
—— Đã có chuyện gì xảy ra với bọn họ chứ?
Ngay khi câu hỏi này vừa hiện ra trong đầu, ngay lập tức Chu Khiêm đã biết câu trả lời.
Ở phía bên kia hồ, trong tiếng hát du dương của Đại thần, các tín đồ cũng đã cảm nhận hết nỗi đau của Đại thần Yibo đã trải qua, hiện tại không còn than khóc nữa.
Chỉ là tiếng than khóc của bọn họ hoàn toàn bị che đi bởi tiếng hát, không còn ai nghe thấy tiếng la đau của bọn họ nữa, mà nó như đã trở thành một bộ phim câm không hề có lời thoại.
Có người ôm đầu nằm dưới đất đầy đau đớn, có người không chịu đựng được liền dập đầu liên tục xuống đất hoặc là thân cây, dường như đây là cách duy nhất để bọn họ cảm thấy không còn đau nữa.
Có vài người trong lúc hỗn loạn đó đã lấy lại được lý trí của mình, nhưng vì điều đó, bọn họ lại càng cảm thấy đau đớn hơn.
Bọn họ thật sự không thể chịu đựng được nổi đau trong trạng thái tỉnh táo, chỉ muốn chết ngay lập tức, vì thế họ chạy ngay đến bên hồ, không chút do dự nhảy xuống bị mặt hồ nuốt chửng ngay tức khắc.....!sau vài phút, bên kia hồ cũng đã yên tĩnh lại.
Bởi vì tất cả 13 tín đồ đều đã biến thành bọt nước.
[Người chơi đã khám phá ra hai cốt truyện bị che giấu trong Thiên Đường Quả Táo bằng việc tự mình tham gia, chứng kiến mọi chuyện.]
[Cốt truyện ẩn ①: Sau khi ăn quả táo 15 phút, bạn có thể cảm nhận được sự đau đớn mà Đại thần đã trải qua.]
[Cốt truyện ẩn ②: Sau