Chu Khiêm bị điên à.
Anh ấy nhất định là điên rồi.
Đây là suy nghĩ của cả Tề Lưu Hành, Cao Sơn và Vân Tưởng Dung.
Còn cả Vu Hiền và Chúc Cường đang ngồi trước màn hình.
Nhìn thấy cậu sắp sửa cắn quả táo rồi, ba người chơi còn lại đành phải đi qua phía bên kia hồ đi đến bên cạnh Đại thần Yibo, như cậu đã nói dù sao cũng phải cẩn thận, lỡ đâu không tránh thoát, nên ba người bọn họ phải qua bên đó nhổ tóc của Đại thần Yibo.
Tề Lưu Hành và Cao Sơn không hề cảm thấy xấu hổ khi phải làm như thế.
Trước khi mọi người nhổ tóc, Vân Tưởng Dung ấp úng, nói: "Chúng tôi là người vô tội, người nợ ngài là Chu Khiêm.
Là do anh ấy bắt chúng tôi làm vậy!"
Đại thần Yibo: "....."
Lát sau, mỗi người cầm trong tay một sợi tóc rồi đi về lại phía bên đây.
Chu Khiêm cầm táo trên tay, đi đến và ngồi cạnh Yibo.
Nhưng mà cậu lại không có ăn ngay.
Ba người chơi ở phía bên đây hồ cũng không biết tại sao cậu lại làm như vậy, nên cũng không có nói gì, chỉ ngồi xuống đó, nghỉ ngơi đều chỉnh hơi thở của mình lại, chỉ ngồi im lặng ở nơi đó như đang đợi một điều gì đến.
Vu Hiền ngồi trước màn hình cũng không hiểu Chu Khiêm đang làm cái gì.
Cậu ta quay sang hỏi Chúc Cường: "Làm thế để làm gì? Mặc dù tôi không hiểu, nhưng không phải là anh Khiêm muốn ăn táo hả?"
Chúc Cường suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi hiểu rồi, anh ấy đang đợi đến lúc 00:45 phút, rồi mới ăn táo! ”
Lễ tổn thương thần bắt đầu từ lúc 10 giờ và kết thúc vào lúc 12 giờ.
Hai nữ thần đã nói, cổng cung điện sẽ mở cửa sau một giờ nữa, tức là vào lúc 1 giờ sáng.
Sau khi ăn táo 15 phút, người chơi sẽ bị Đại thần Yibo tấn công, nếu thành công trốn thoát và tránh được đòn tấn công đó, người đó lập tức có thể trở thành một vị thần thật sự, đó cũng là đáp án của cốt truyện ẩn.
Hắn quay qua giải thích với Vu Hiền, nói: "Anh Khiêm đã tính trước thời gian để biến thành thần.
Nếu anh ấy ăn táo vào lúc 00:45 phút.
Nếu như thành công, anh ấy sẽ biến thành thần vào lúc 1 giờ sáng.
Lúc đó, cửa cung điện cũng đã mở ra.
Anh ấy sẽ có cơ hội trốn được Đại thần Yibo sau khi đã thành công biến thành thần."
Vu Hiền: "Vậy nghĩa là....!Lúc Đại thần Yibo ra tay tấn công, chỉ cần anh Khiêm kịp thời rời khỏi đó, liền thuận lợi để qua cửa, cho dù phó bản đã kết thúc! Vào cuối trò chơi, nếu như Đại thần Yibo có ra tay tấn công thì anh Khiêm cũng không có bất kì ảnh hưởng gì! Như vậy là anh Khiêm đã thuận lợi hoàn thành cốt truyện ẩn rồi!"
"Suy nghĩ của anh Khiêm chắc là như thế."
"Nhưng cho dù có tránh được, nhưng dù sao Đại thần Yibo cũng là thần, anh Khiêm có thể bình an được sao?"
"Thanh máu sẽ thay đổi sau khi anh Khiêm biến thành thần, chắc là có cơ hội."
"Không còn cơ hội cũng không sao! Chúng ta vẫn còn em trai kiếm thần Tề Lưu Hành mà, Đại thần Yibo sẽ bị tiêu diệt trong một nhát kiếm."
"Thật ra tôi vẫn có hơi tò mò, làm sao anh Khiêm có thể tránh thoát được.
Mỗi một nước đi anh ấy đều tính toán suy nghĩ rất kỹ càn, nhưng lần này anh ấy dựa vào cái gì để đặt cược? Anh ấy chỉ có 36,8% cơ hội để biến thành thần, anh Khiêm làm sao chắc chắn mình có thể vượt qua."
Trong trò chơi.
Thời gian chạy từ từ đến 00:45 phút.
Chu Khiêm cầm quả táo trong tay liếc nhìn Đại thần Yibo.
Cả người của anh ta một lần nữa bị những cành cây bao vây, anh ta từ từ nhắm mắt lại.
Chu Khiêm nhẹ nhàng hỏi anh: "Tôi ăn quả táo của ngài nha."
Mở mắt ra, Đại thần Yibo mỉm cười nói với Chu Khiêm: "Ngươi không sợ sao?"
"Có gì mà phải sợ." Con ngươi đen láy của Chu Khiêm sâu thẳm khó đoán, phảng phất có hơi đen cuồng, "Tôi chỉ muốn cảm nhận những nổi đau mà ngài đã trải qua thôi!"
Như là đã nhìn thấy điều gì từ đôi mắt cử Chu Khiêm, Yibo nói: "Ta hình như cảm giác được, ngươi đang rất mong chờ nổi đau này."
"Thật sao?" Chu Khiêm trầm mặc gật đầu, chắc là như thế, tại vì rất lâu rồi tôi không có cảm nhận được sự đau đớn.
Cho nên tôi nghĩ, với thể chất của tôi sẽ rất phù hợp để biến thành thần.
Để cảm nhận được sự đau đớn đó."
Đại thần Yibo nói: "Ngươi xem ra là một con bạc."
Chu Khiêm không trả lời ngay lập tức, mà là đột nhiên nói: "Thân thể của ngài thật sự là cái cây này, hay là một thứ gì đó rất giống với cây.
Tôi có cảm giác ngài với cây táo rất có liên quan đến nhau!"w.a.t.t.p.a.dtien161099
"Vô số trái táo ở đây hình như là đã bị người ta che mắt.
Hay chính là do ngài đã tạo nên đều đó, cây táo ra quả không phải là vì ngài.
Mà là vì chúng nó đã hấp thụ máu và thịt của ngài nên mới ra trái.
Ngài và nó đều sống phụ thuộc vào nhau."
Đại thần Yibo không lên tiếng, giống như là đã đồng ý với suy nghĩ của Chu Khiêm.
Vì thế, Chu Khiêm lại hỏi: "Ở đây đã có rất nhiều người chết, nhưng máu và thịt lại không có ở đây.
Tất cả những thứ đó có bị ngài và cây táo hấp thụ không? Vậy thì sức mạnh của ngài cũng đã tăng lên chưa? Nếu tôi là một con bạc, như lời ngài vừa nói, hiện tại tôi cũng đã thành tính đồ của ngài rồi.
Vậy tôi cầu xin với ngài, ngài có thể làm tăng sự may mắn của tôi không?"
Giọng nói của Chu Khiêm rất nhẹ nhàng, lại ôn nhu dụ dỗ người khác.
Dường như cậu không có tin tưởng vào Đại thần mà là đang dụ dỗ Đại thần tin tưởng vào cậu vậy.
Đại thần Yibo nhìn chằm chằm cậu, lắc đầu: "Không! Ta không có khả năng để hoàn thành tất cả ước muốn của tín đồ.
Ta cũng không có lừa ngươi, sức mạnh của con người vô dụng đối với ta.
Cho dù có giết bọn họ ta cũng không có mạnh lên."
"Được rồi, vậy tôi đành cược một ván vậy.
Nói xong, Chu Khiêm mỉm cười nhìn Đại thần Yibo, rồi cắn một miếng táo."
"Có người đã dẫn tôi vào trò chơi này."
Chu Khiêm chậm chậm nhai táo, nhẹ nhàng nói, "Tôi cũng không biết ai là người đứng phía sau, tôi cũng không biết ở trong các phó bản sẽ lấy nội dung ở đâu ra.
Nhưng tất cả các quy tắc trong phó bản đều rất giống với những trò chơi mà tôi đã chơi qua."
"Thật ra thì, nó cũng giống như là con người thôi.
Các quy tắc trong phó bản là tính cách của một con người.
Người chơi cũng có thể cảm nhận được tính cách của người đứng phía sau, khi tham gia vào phó bản.
Sau khi tham gia vào phó bản này tôi đã có thể biết được tính cách của người đã tạo ra [Thiên Đường Quả Táo]."
"Người đó rất thích trêu đùa người khác, thích nhìn thấy người khác hối hận."
"Trước tiên phải nhắc đến trò chơi nhỏ đi tìm tín đồ giả.
Đa số mọi người sẽ lập nhóm lại với nhau, vì trong tương lai bọn họ không có nhiều khả năng để hợp tác với nhau.
Và tỷ lệ tìm được cốt truyện ẩn kia cũng cao hơn"
"Đến khi đó không ai còn quan tâ m đến việc, thật ra Đại thần không hề quan tâ m đến chuyện tín đồ là thật hay giả.
Bọn họ rất dễ dàng để thông qua."
"Thứ hai, là buổi lễ để tổn thương thần, người chơi chắc chắn sẽ cho rằng việc không làm tổn thương đến Đại thần là lựa chọn chính xác nhất.
Nhưng làm như thế dẫn đến việc họ sẽ bị những tín đồ kia tấn công."
"Thứ ba, là kết thúc lễ.
Sau khi các tín đồ kia đã ăn táo và họ chắc chắn là mình sẽ bị tấn công, bọn họ sẽ nghĩ đến việc mình phải nhanh chống trốn lên ngôi nhà trên cây vì đó là cách tốt nhất.
Họ sẽ cảm thấy chỉ cần đợi đến giờ mở cửa là họ đã có thể thành công qua cửa rồi."
"Điều họ không ngờ đến được là trong số đó chỉ có 7 tín đồ thành công biến thành thần, nhưng chỉ c ần sau 15 phút những ai đã biến thành thần, đều sẽ bị Đại thần gi3t chết hết."
"Những việc này, đã phản ánh lại phần nào tính cách của người phía sau màn."
"Người đó muốn nhìn thấy sự hối hận trên gương mặt của các người chơi sau khi đã biết được sự thật - hóa ra tất cả những chuyện đó lại dễ giải quyết như vậy?" Hóa ra để tìm được cốt truyện ẩn lại dễ như thế....!Nếu như lúc đó mình không sợ chết."
"Chỉ cần dựa theo những chuyện này, tôi có đủ khả năng để suy luận ra tất cả."
"Sau khi tôi tìm được cốt truyện ẩn, cho dù sau đó vẫn còn có thêm cốt truyện bị ẩn nữa, nhưng có thể biết được rằng để biến thành thần chỉ có 36.8% khả năng, cho nên đa số đều sẽ chọn cách từ bỏ, không muốn đánh cược..."
"Thật ra thì với mỗi người chơi, tỷ lệ để thành công biến thành thần lên đến 100% lận, miễn là người đó có thể chịu đựng được đau đớn thôi."
Nhìn thấy Yibo mỉm cười, mắt Chu Khiêm hơi lóe sáng.
"Đại thần ơi, ngài không cần cho tôi thêm may mắn, tôi rồi sẽ trở thành thần giống như ngài thôi."
Người tạo ra trò chơi đã cố tình phân chia các người chơi trong trò chơi tính điểm, để cản trở họ hợp tác với nhau trong những sự việc tiếp theo.
Và lựa chọn của Chu Khiêm là nắm trọn tiền vàng và đạo cụ trong tay mình.
Bằng cách này, cậu có đủ khả năng để trở thành người giỏi nhất trong phó bản này.
Không cần thuyết phục người khác hợp tác với mình, mà chính cậu là người điều khiển cả phó bản.
Cậu tự đặt mình vào vị trí đó, để có thể phán đoán được những tình huống tiếp theo sẽ xảy ra.
Mà chính cậu thật sự có khả năng để làm như thế.
Chỉ cần một vài chi tiết trong phó bản, cậu thậm chí còn biết cảm xúc của người phía sau.
Nghe những lời nhận xét của Chu Khiêm, Vu Hiền, Chúc Cường và những người khác đều kinh ngạc đến không nói nên lời.
Khi hai người còn đang trầm mặc, để tiêu hóa hết những lời nói của Chu khiêm.
Thì trên cơ thể cậu đã xuất hiện ra tia sáng đỏ.
Con ngươi cũng biến thành màu trắng, cậu thất sự thành công biến thành thần!
Chu Khiêm có thể cảm giác được trong cơ thể của mình như có cái gì đó đang kêu gào.
Nó chưa có nảy mầm và trưởng thành nên không làm cho cậu có cảm giác quá đau, nhưng sẽ khiến cho cả người cậu cảm thấy khô khan không thể tả được.
Dường như cậu phải ra tay để tấn công ai đó thì mới có thể giảm bớt được sự khô khan này.
Chu Khiêm lập tức đứng dậy nhìn khắp nơi để tìm kiếm mục tiêu.
Tìm kiếm những sinh vật còn sống ở quanh đây.
Hừ, không đúng...!Trên người cậu có một cảm giác đau đớn....!Hình như là hơi thở của đồng loại.
Nghĩ vậy, Chu Khiêm vô thức lướt qua Đại thần, bước qua cầu đi về phía bên kia hồ.
Ở bên phía hồ đối diện, Tề Lưu Hành, Cao Sơn và Vân Tưởng Dung đều đã thay đổi tư thế, bình tĩnh để đứng chờ.
Cả ba người đứng im không nhúc nhích, tất cả đều tập trung nhìn về phía Chu Khiêm.w.a.t.t.a.p.a.dtien161099
Bọn họ không còn nhận ra Chu Khiêm