Sau khi trải qua 15 phút để biến thành thần, cậu đã biến thành một con quái vật có hình dạng giống như là cá, bị mất trí nhớ trong thời gian ngắn, và nếm thử nỗi đau mà Đại thần Yibo đã trải qua.
Hiện tại tất cả đã kết thúc, lý trí cũng đã quay trở lại, sự đau đớn trong cơ thể cũng biến mất, Chu Khiêm chuẩn bị nhận lấy thử thách cuối cùng -- sống sót trong sự tấn công của Đại thần Yibo.
Nhưng hình như Chu Khiêm vẫn chưa được tỉnh táo lắm.
Cậu đang bị cuốn vào một giấc mơ không cách nào có thể thoát ra được.
Thế cho nên trong khi đang bị kiềm hãm bởi sát khí của Đại thần, cậu gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt, không hề sợ hãi mà nói ra lời tàn nhẫn --
"Bạch Trụ, anh là một người rất nhu nhược!"
"Tôi hận anh, cả cuộc đời này tôi hận anh!"
Cuối cùng Chu Khiêm cũng đã lấy lại được tinh thần, cùng lúc đó hệ thống vang lên tiếng nhắc nhở.
【Cảnh báo! Cảnh báo! Hệ thống cảm nhận được sát khí rất cực đoan!】
【Đối thủ quá mạnh, hệ thống không thể kiểm tra ra được chỉ số tấn công!】
【Người chơi Chu Khiêm hoàn toàn không có khả năng để chống lại được lần tấn công này!】
【Người chơi Chu Khiêm, hệ thống sẽ vì bạn mà chuẩn bị bia mộ, để cho bạn an tâm mà ra đi.
Bạn có thể bỏ ra 300 đồng tiền vàng để nâng cấp mộ của mình.
Nhưng nếu hiện tại bạn không có đủ số tiền vàng này, hệ thống sẽ vì bạn mà cung cấp dịch vụ tốt nhất.
Hiện tại bạn có thể mở ra dịch vụ quyên tiền trong tang lễ ___】
Nhanh chóng hiểu rõ được tình huống của mình, nhìn xuyên qua tóc mái ướt đẫm vì mồ hôi, Chu Khiêm nhìn đôi mắt của Đại Thần Yibo đang gần mình trong gang tất.
Đó là một đôi mắt rất sạch sẽ và xinh đẹp.
Cho cậu liên tưởng đến vẻ đẹp của các ngôi sao.
Nhưng đồng thời đôi mắt đó cũng rất lạnh lùng và lộ ra sát khí không hề thương tiếc.
Chu Khiêm từ trong đôi mắt của anh ta nhìn thấy ảnh phản chiếu của mình, cùng với đó là hoàn cảnh vô cùng khó khăn của mình.
Sức mạnh to lớn của thần, sát khí đã không thể nào che giấu được.
Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc¹, Chu Khiêm lấy một món đồ từ trong hành lí của mình ra, đó là một viên thuốc có màu đen.
Đại thần Yibo nhẹ nhàng cười, Chu Khiêm quay đầu, đem môi đặt ở bên tai của anh ta, nhẹ nhàng nói một câu: "Đại Lang, đến giờ uống thuốc rồi."
Yibo: "..."
Một lát sau.
Đại thần Yibo ngoan ngoãn cầm lấy viên thuốc trong tay Chu Khiêm bỏ vào miệng.
Ngay lập tức cả người liền đứng yên không nhúc nhích.
Ầm ầm một tiếng vang lớn.
Đã đến 1 giờ sáng.
Cánh cổng của [Thiên Đường Quả Táo] cuối cùng cũng mở ra.
Chu Khiêm thở gấp đứng dậy từ trên mặt đất, nhìn về phía cánh cửa ở phía xa kia, nói với ba người đồng đội đang trợn mắt để nhìn mình: "Thuốc này có thể làm anh ta đứng yên trong ba phút, nhân cơ hội này chúng ta mau rời khỏi đây đi!"
·
Bên trong thiên đường, trên những cây đại thụ là những quả táo đỏ rực, nhìn rất mê người.
Phía bên dưới là những bông hoa trắng xóa.
Gió đột nhiên thổi lên, lướt qua những cành cây, những bông hoa nhẹ nhàng rơi xuống giống như là tuyết đang rơi vậy, nhưng mặt hồ xanh thẳm ở phía trước cây đại thụ không hề có một chút rợn sóng nào, phảng phất giống như cả mặt hồ đều được làm bằng thủy tinh vậy.
Mặt hồ bình tĩnh, giống y như là đôi mắt của vị Đại thần Yibo vậy.
Đẹp đến nỗi làm người khác không thể nào ngừng kinh ngạc được, cành lá quấn quanh cơ thể, dưới tác dụng của thuốc đều đứng yên ở giữa không trung.
Đôi mắt của anh ta sáng như gương, đang chăm chú nhìn về phía những người chơi đang rời khỏi đây.
Anh trơ mắt nhìn bốn người chơi đang đạp trên những bông hoa trắng, chân nhẹ nhàng bước lên cây cầu trong suốt, rồi đến rừng cây, cuối cùng đi thẳng về phía cảnh cổng đang mở, không hề quay đầu lại......
·
Bốn người chơi chạy điên cuồng về phía cổng của thiên đường, như đang chạy khỏi cái chết.
Chu Khiêm dường như đã cố hết sức của mình, đến cuối cùng là dựa vào sự chống đỡ của Tề Lưu Hành và Cao Sơn để ra khỏi đây.
Lúc cách cửa ra còn khoảng 30m nữa, thời gia ba phút ba phút đã hết, Chu Khiêm có thể cảm giác được phía sau mình truyền đến một trận gió lớn -- cũng không biết là Đại thần Yibo đang sử dụng sức mạnh của mình hay là tự bản thân mình đang đi đến đây.
Chu Khiêm không có thời gian để quay đầu lại nhìn.
"Ba, hai, một, nhảy!"
Cậu lớn tiếng chỉ huy, ba người chơi đều đồng loạt nhảy lên, cả bốn người đều bị ngã ngoài cổng thiên đường.
【Người chơi đã thuận lợi qua phó bản 《Thiên Đường Quả Táo》, mỗi ngày đều được nhận một bảo rương, khi mở ra sẽ nhận được những vật phẩm ngẫu nhiên.】
【Người chơi đã tìm được cố truyện ẩn, sẽ nhận được phần thưởng.
Vui lòng đợi đến lúc ra khỏi phó bản.】
【Người chơi Chu Khiêm đã thành công "Hóa thần", đã tìm được cốt truyện ẩn cực phẩm.】
......
Với hàng loạt thông báo từ hệ thống, trước mặt bốn người chơi đều xuất hiện một cái bảo rương.
Cả bốn người đều tạm thời thu bảo rương lại, không có mở ra ngay lập tức.
Bởi vì phần thông báo vẫn chưa có kết thúc.
Bốn người đều đồng loạt quay đầu lại nhìn, khung cảnh phía sau cánh cổng đang dần thay đổi -- cánh cổng, cột đá, vô số cây táo đều đang vặn vẹo, nghiêng về phía mặt đất, cuối cùng đều bị cả mặt đất lấp lại, phần còn lại thì trường mình bò trên đất giống như là rắn vậy.
Ngay cả mặt hồ đang yên lặng, cũng đều đang rợn sóng, gió thổi mạnh, mặt hồ màu xanh thẳm như biến thành màu đỏ tươi như máu.
Máu đỏ tươi trong mặt hồ đều không ngừng trường lên cao, lại chảy hết tất cả vào dưới gốc của cây đại thụ.
Cây đại thụ giống như là có hô hấp, chỉ trong một thời gian ngắn, đã hấp thu hết nước trong hồ.
Có lẽ nước trong mặt hồ này là được hình thành từ máu ở trong cây đại thụ.
Xem ra tất cả những gì trong [Thiên Đường Quả Táo] này, mỗi một gốc của cây đại thụ đều có gắng liền với Đại thần Yibo.
Hiện tại tất cả ảo giác đã biến mất, chúng nó đã trở về tình trạng như lúc đầu.
Đại thụ hình như lớn hơn, vô số cành cây rung rẩy giữa không trung, như là những xúc tua của con quái vật vậy.
Mà trung tâm của những con quái vật này là Đại thần Yibo.
Mái tóc dài cùng với những cành lá có màu xanh đang quấn chặt cả người của anh ta.
Anh đứng yên giữa không trung, lấy tư thế của Đại thần trên cao nhìn xuống nhân loại.
Hiện tại đang quỳ trước người anh, là hai nữ thần trong bộ váy trắng.
Trên gương mặt hai cô không còn nụ cười nhẹ nhàng lãng mạn kia nữa, mà thay vào đó là vẻ sợ hãi.
Cả người đang không ngừng run rẩy.
Hiện tại, tất cả bốn người chơi đều đã thuận lợi vượt qua phó bản, nên có thể nhìn thấy được cảnh này.
Cho nên bốn người đều đi về phía trung tâm của thiên đường.
Đứng từ xa nhìn thấy cảnh hai nữ thần đang quỳ kia, Vân Tưởng Dung không khỏi nói: "Hai nữ thần đã nói dối.
Hai người đó tuyệt đối không phải là do ăn táo để được biến thành thần.
Nếu không hai người đã giống như những tín đồ kia rồi, hai cô đã bị giết chết từ lâu rồi.
Hai người chỉ đang lừa gạt tín đồ mà thôi.
Dụ dỗ tín đồ! Nhân tiện-"
Cao Sơn nói tiếp: "Tôi nhớ ra rồi! Adam với Eve đã được thượng đế cảnh báo là không được ăn trái cấm.
Nhưng bọn họ đã bị con rắn ma quỷ dụ dỗ, cuối cùng hai người đã ăn trái cấm, và bị đuổi ra khỏi vườn địa đàng.
Mà con rắn mà quỷ kia....!Thật ra là......"
"Đó là do quỷ Satan biến thành."
Khi Chu Khiêm nói xong câu đó, thì trên gương mặt của hai nữ thần kia tràng đầy thống khổ, vì quá đau mà trở nên vặn vẹo.
Sau đó nhìn thấy Đại thần Yibo thở nhẹ một cái, cả hai người đều biến thành tro bụi.
Thượng đế tạo ra thiên sứ, thiên sứ lại mưu đồ muốn cướp đi vị trí của thượng đế, mà biến thành quỷ Satan
Phó bản này có nội dung là, Đại thần Yibo là người đã tạo ra hai nữ thần, mà hai nữ thần lại sinh ra bản chất xấu xa.
Hai cô dụ dỗ con người ăn táo, để được biến thành thần.
Sau đó thì sao? Hai người có phải là tập họp các tín đồ lại với nhau, để cùng nhau đối phó với Đại thần Yibo.
Trong khi đang tổng kết lại nội dung của các phiên bản huyền thoại, truyện xưa, Chu Khiêm phát hiện Đại thần Yibo đang quay đầu liếc nhìn về phía bốn người chơi đang đứng.
Đại thần Yibo nhẹ nhàng vun tay lên, trước mặt bốn người chơi xuất hiện một đồ vật như là hộp que diêm vậy.
Chu Khiêm nhận lấy mở ra, hơi kinh ngạc vì đây đúng là hộp diêm thật, bên trong còn có cả que diêm.
Ngẩng đầu, Chu Khiêm nhìn về phía Đại thần Yibo, hỏi: "Đây là phần thưởng vì chúng tôi đã tìm ra được cốt truyện ẩn?"wattpadtien161099
Đại thần Yibo đang được bao quanh bởi những cành cây, biểu cảm của anh ta được che giấu trong bóng tối mờ ảo như là tờ giấy bạc vậy.
Làm người khác căn bản nhìn không ra.
Anh nhìn về phía Chu Khiêm, nói ra một câu: "Thần nói phải có ánh sáng, vì vậy nên trên thế giới này mới có ánh sáng.
Bây giờ, thần ban lửa cho mọi người."
【Người chơi nhận được đạo cụ: Mồi lửa.】
【Chức năng:?】
【Cấp bậc:?】
Trên giao diện của bốn người chơi đều nhận được thông báo.
Bởi vì hoàn toàn không biết【mồi lửa】có tác dụng gì, người chơi đồng loạt ngơ ngác, trong lòng đều có chung một suy nghĩ -- Chu Khiêm đã tìm được cốt truyện ẩn, không biết anh ta sẽ nhận được phần thưởng gì?
Mọi người đều tập trung nhìn Đại thần Yibo ở giữa không trung.
Giữa không trung, Đại thần Yibo hơi nghiêng đầu nhìn về phía Chu Khiêm đang đứng trong đám người.
Anh nâng tay lên, năm ngón tay thon dài nhưng lại chứa rất nhiều sức mạnh.
Trước đó không lâu bàn tay này đã đặt lên cổ của Chu Khiêm, muốn lấy đi mạng sống của cậu.
Hiện tại bàn tay này lại dùng sức đâm thẳng vào trong cơ thể của mình.
Máu tươi đầm đìa, đang chảy xuôi theo từng ngón tay nhợt nhạt.
Nhưng ánh mắt của anh vẫn lạnh lùng như cũ, giống như là không thể cảm nhận được sự đau đớn đó.
Cuối cùng trong lúc tinh thần còn đang tỉnh táo, Đại thần đã tự bẻ gãy một cây xương sườn của mình và lấy nó ra.
Cây đại thụ và Đại thần Yibo đồng thời biến mất, và xuất hiện ở trước mặt của Chu Khiêm.
Cúi người, Đại thần Yibo đem khúc xương đang nhiễu máu của mình cho Chu Khiêm.
"Cầm đi."
Hai chữ này rõ ràng vang lên ở bên tai Chu Khiêm, nhưng lại phản phất như từ chân trời truyền đến.
Nâng mắt nhìn lên, Chu Khiêm liếc mắt nhìn bàn tay đang ướt đẫm máu cùng với khúc xương sườn.
"Phần thưởng này rất đặc biệt nha." Chu Khiêm cười nói, sau đó lại nói thêm, "Ngài chờ tôi một lát."
Đại thần Yibo không lên tiếng.
Mấy người khác:???
Sau đó thấy Chu Khiêm từ trong hành lí của mình lấy ra một bao khăn giấy, bao bàn tay của mình lại, sau đó mới chịu cầm lấy khúc xương kia.
Mọi người: "......"
- - thói ở sạch của Chu Khiêm có phải quá lắm rồi không?
Nhận lấy phần thưởng đầy máu, Chu Khiêm vừa lấy khăn giấy để lau máu, vừa hỏi Đại thần Yibo: "Xương sườn của thần......!Rồi nó có biến thành một cô gái không, giống như là Eve vậy? Tôi không cần vợ, tôi chỉ cần vũ khí thôi.
Nó có biến thành vũ khí được không?"
Hệ thống đã trả lời thay cho Đại thần Yibo.
【Cấp bậc của người chơi Chu Khiêm: F→D.】
【Giá trị máu: 300→2000.】
【Giá trị kỹ năng: 300→2000.】
【Điểm kỹ năng ban đầu: 100.】
【Gợi ý đột phá kỹ năng: Thể lực, khống chế.】
【Nhận được vũ khí: Xương sườn của thần.】
【Chức năng: Người chơi cấp D có thể mở khóa một chức năng -- làm dòng chảy của thời gian chạy chậm lại; phạm vi: 10㎡; các chức năng còn lại đã được mở khóa.】
·
Trên núi, hoàng hôn đang từ từ xuất hiện.
Lau khô khúc xương sườn, Chu Khiêm ngẩng đầu, nhìn về phía Đại thần Yibo đang chuẩn bị xoay người rời đi.
"Ngài là NPC, hay là con người?" Chu Khiêm lần thứ hai hỏi như thế.
Đại thần Yibo nghiêng đầu, đôi mắt không hề có cảm xúc nhìn vào mắt Chu Khiêm, anh vẫn như cũ không nói lời nào.tien161099
Chu Khiêm giơ tay phải, ngón trỏ quấn một vòng, quấn được sợi tóc của Yibo.
"Tôi còn có thể gặp lại ngài không? Yibo."
Yibo vẫn không trả lời câu hỏi của cậu.
Vì thế Chu Khiêm lại hỏi: "Vậy kết cục trong cái phó bản này...!Kết cục của ngài là gì? Sẽ ra đi mãi mãi sao?"
"Đúng vậy, ta sẽ ra đi mãi mãi."
Thần đi ngang qua một mảnh đất, phát hiện ở đây có con người, bọn họ vừa lạc hậu, vừa bần cùng, không có bất kỳ một cái kỹ năng nào.
Thần đồng ý ban phước cho bọn họ, thỏa mãn ước nguyện của con người, chỉ cần bọn họ nguyện ý tin tưởng, sẽ trở thành tín đồ.
Con người cho rằng thần rất vị tha, đồng ý mọi yêu cầu của con người, phía sau nhất định có âm mưu gì đó.
Nhưng con người đã nghĩ sai rồi, thần làm gì có âm mưu gì.
Sức mạnh của con người rất nhỏ bé đối với thần, nhỏ bé đến mức không đủ để cho thần lợi dụng.
Thần đối với con người vô tri rất nhân từ, cũng đã nhận được sự tin tưởng.
Nhưng bởi vì có được quá dễ dàng, nên con người xem đó là điều hiển nhiên.
Vì thế, đến một ngày sức mạnh của thần không còn được như xưa nữa, không thể thỏa mãn các yêu cầu của tín đồ nữa, nên bị các tín đồ oán giận.
Vì để cho tín đồ phát ti3t ra sự tức giận của mình, thần nguyện ý để các tín đồ tổn thương đến mình.
Nhưng mà lòng tốt của thần cũng chỉ đến đó.
Đương các tín đồ lại được một tất mà tiến lên một thước mà muốn trở thành thần, muốn có được sức mạnh của thần, và đứng ngang hàng với thần.
Thần cũng có lòng tàn nhẫn vậy.
"Cho nên ngài hận con người, hận chúng tôi sao?" Chu Khiêm hỏi lại.
Chu Khiêm hỏi vấn đề như thế, cũng không phải thật sự quan tâ m đến Đại thần Yibo.
Đương nhiên ý định ban đầu của cậu không phải là để trải nghiệm mà là để có thê tìm ra được cố truyện ẩn hay không, hoặc là kích hoạt đến mấy nhiệm vụ phụ bị ẩn đi.
Cậu chỉ có một mục tiêu, là có thể tìm ra nội dung hoàn chỉnh của phó bản này.
Trò chơi trên ngôi nhà trên cây, có thể phản ánh được tính cách của người đứng phía sau.
Nói như thế cốt truyện của phó bản này, có phải thể hiện âm mưu trong lòng của người phía sau?
Có thể tạo ra thế giới trò chơi lớn mạnh như vậy, loại sức mạnh này nhất định đã vượt qua khỏi phạm vi hiểu biết của con người rồi.
Như thế thì, giống như Đại thần Yibo ở trong phó bản này, người đứng phía sau cũng là thần sao?
Nếu như người đó thật sự là thần, vậy thì mục đích là gì?
Cũng sẽ giống như là Đại thần Yibo, sẽ hận con người sao?
Sẽ giống như cái tên Epoh cướp đi hết tất cả hy vọng của con người?
Từ trên không trung liếc mắt nhìn về phía Chu Khiêm, Yibo nhàn nhạt mở miệng: "Con người không đáng để thần ghi hận, thần chỉ là cảm thấy thất vọng rồi thôi.
Thần đối với con người, đối với sự thất vọng của con người nơi đây.
Cho nên thần lựa chọn rời đi.
Từ bỏ mảnh đất với những con người ở đây."
Có đôi khi, hy vọng không phải là tuyệt vọng, mà nó chỉ là thất vọng mà thôi.
Chu Khiêm ngẩng đầu trong con ngươi có những tia sáng nho nhỏ, đó chỉ là hình phản chiếu của những ngôi sao trên cao mà thôi.
Dùng này đôi mắt này chăm chú nhìn về phía Đại thần Yibo, Chu Khiêm nói: "Tôi còn một câu hỏi nữa muốn hỏi ngài."
"Ngài vừa nói......!Thần ban lòng tốt cho con người.
Tôi không cho là như thế.
Ngài thỏa mãn tâm nguyện của Lý Đại Phú, cũng chính là tiếp tay để hại một đứa bé trai, vậy đứa bé trai đó đã làm sai cái gì sao?"
Đại thần Yibo lạnh nhạt nói: "Thần chỉ tập trung vào tín đồ."
"Ồ, bởi vì đứa bé trai đó không đặt niềm tin vào người, cho nên đứa bé đó là chết hay sống không hề có liên hệ gì đến ngài? Lý Đại Phú làm bậy như thế, tín đồ của ngài lại là một người có lòng dạ ác độc như thế, vậy thì ngài sẽ như thế nào?"
Chu Khiêm nheo mắt lại, ánh mắt có vẻ rất áp chế.
"Thật sự thì con người là sống hay chết, là tốt hay xấu, với ta mà nói tất cả những thứ đó đều không hề quan trọng."wattpadtien161099
Yibo liếc nhìn Chu Khiêm, trên mặt không hề có một chút nào là thương hại.
"Ngươi sẽ để ý đến một con kiến là tốt hay là xấu sao?"
Sau khi anh ta nói xong, những cành cây trên không đột nhiên run rẩy như là xích tu bao vây lấy Đại thần Yibo.
Ngay sau đó, gốc cây đại thụ kia liền bay lên trời, ngay lập tức đã đi về phía chân trời, giống như là một ngôi sao băng từ trái đất đang bay ngược về phía bầu trời.
Mặt đất một mảnh trống không.
Cung điện tinh xảo biến mất ngay lập tức, giống như ở đây chưa từng tồn tại bất cứ thứ gì vậy.
Mảnh đất này, kể từ bây giờ đã bị thần vứt bỏ.
Xung quanh cực kỳ im lặng, khung cảnh xung quanh cũng đã trở nên mờ ảo.
Đều này thể hiện cho phó bản này sắp kết thúc, người chơi chuẩn bị trở về thế giới thực.
Ánh mắt vẫn còn nhìn về phía cung điện nguy nga, Chu Khiêm nghe thấy Vân Tưởng Dung hỏi mình: "Sao anh lại hỏi Đại thần mấy vấn đề đó? Tôi cũng cảm thấy được anh không giống......"
Chu Khiêm cũng chú ý đến Cao Sơn cũng đang nhìn về phía này.
Dường như tất cả bọn họ đều cảm thấy, cậu tại sao lại quan tâ m đến chuyện của đứa bé trai NPC đó.
"Chắc là bởi vì --" Chu Khiêm giọng điệu bình tĩnh nói, "Suýt chút nữa tôi cũng rơi vào tình cảnh giống như cậu bé đó vậy."
Nghe thấy lời này vẻ mặt của ba người đều có vẻ khiếp sợ, đều quay đầu nhìn nhau.
Chu Khiêm ngẩng đầu nhìn bầu trời đen gần như trong suốt ở trên cao.
"Câu trả lời của Yibo làm tôi rất vừa lòng, thật sự thì đúng là như thế.
Khi lâm vào hoàn cảnh khó khăn, mà không có ai đến cứu mình.
Càng không cần hy vọng vào cái gọi là thần.
Không có ai quan tâ m đến chuyện sống chết của mình, mình là người tốt hay người xấu, ngoài chính bản thân của mình đâu."
·
Khi người chơi bước ra khỏi phó bản, khung cảnh đó đã hoàn toàn biến mất.
Xung quanh hoàn toàn đen như mực, Chu Khiêm nhìn thấy cơ thể của mình phát sáng.
Cúi đầu nhìn, cậu hình như phát hiện ra -- cậu hiện tại vẫn đang trong tình trạng nữa người nữa quái vật khi "Hóa thần."
Những tia sáng đó, là được phát ra từ những chiếc vày trên người cậu.
Ánh sáng lập lòe như những ngôi sao dưới đáy biển, làm cho cậu nhớ đến khi mình gần chết và con rồng đang bay về phía của cậu.
Ngẩn ngơ một lúc, Chu Khiêm chú ý đến màng trên những ngón tay đang dần biến mất, vảy rồng dưới chân cậu cũng vậy.
Sau khi sắp thoát khỏi phó bản, cậu đang từ từ biến về lại hình dáng ban đầu.
Cuối cùng theo một tiếng "Đinh" vang lên, có ba miếng vảy rơi trên đất.
Chu Khiêm nhặt lên, bóng tối biến mất, cậu đã trở về phòng bệnh của mình.
【Người chơi Chu Khiêm nhận được đạo cụ: Tóc của Đại thần Yibo.】
【Chức năng: Không có bất kỳ một tác dụng gì.
Chỉ có thể để làm kỹ niệm.】
【Người chơi Chu Khiêm nhận được đạo cụ: Vảy thần.】
【Chức năng: Những chiếc vảy rồng sáng lấp lánh từ trên con quái vật mà hệ thống chưa từng gặp qua, đây là sự xuất hiện ở chấp niệm của nhân loại, nên đã tạo ra những chiếc vảy lấp lánh này? Vảy tui nhỏ nhưng lại có tác dụng rất lớn, nó có thể biến thành một con rồng nhỏ cho người chơi điều khiển, nghe lời chủ nhân 100%, dùng để trêu người khác, hoặc là biến thành thú cưng để bán manh, đều là lựa chọn không tồi!】
【Lưu ý số 1: Vảy biến thành rồng con cho con người chơi, vì thế về ngoại hình nó cũng rất quan trọng y như là trong phó bản, bạn có thể kêu nó âm thầm đi tiếp cận người khác? Hệ thống khuyên bạn nên từ bỏ cái suy nghĩ này, bởi vì nó rất dễ dàng bị phát hiện! Nó không có lực công ký hay là bất kỳ đạo cụ hay kỹ năng gì!】
【Lưu ý số 2: Vảy là vật phẩm tiêu hao, mỗi cái vảy chỉ biến thành rồng được trong vòng 24 giờ; mời các bạn quý trọng đến thời gian mình và rồng nhỏ bên nhau.】
·
Bệnh viện tâm thần Xuân Sơn, khu 1, phòng 302.
Chu Khiêm rời khỏi phó bản, phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh.
Cầm lấy điện thoại trên tử đầu giường để xem thời gian, chỉ mới có 8 giờ 10 phút tối.
Lúc cậu đi là đúng 8 giờ, ở trong phó bản cả mấy tiếng, vậy mà ở hiện thực chỉ mới trôi qua có 10 phút.
Những đau đớn trong phó bản, đã hoàn toàn biến mất.
Nhưng đầu hình như có ảnh hưởng.
Chu Khiêm cảm thấy rất mệt mỏi, đi tắm xong, liền quay về nằm.
Nhưng mà cậu lại không có ngủ được.
Một khi nhắm mắt lại, trước mắt cậu sẽ xuất hiện lại khung cảnh kia, còn có vảy rồng không thể nào vứt đi được.
Nếu không thì là hình ảnh của người đứng ở dưới cây ngô đồng.
Thiếu niên vẫy vẫy tay, giống bình thường khi tan học, nói với cậu một cậu "hẹn gặp lại", nhưng mà từ đó lại không bao giờ gặp lại nhau được nữa.
Xoay người, Chu Khiêm mở tủ đầu giường của mình ra, lấy ra thuốc ngủ mà lúc trước Lịch Học Hải đã cho, lúc này cuối cùng mới ngủ được.
Chu Khiêm ngủ một giấc thật sâu đến giữa trưa hôm sau mới thức giấc.
Rời giường đánh răng rửa mặt xong, liền đi đến khu nhà ăn.
Rất ghét bỏ mà nhìn thoáng qua nhà ăn, cậu cái gì cũng không lấy, quay người đi.
Trở lại phòng bệnh, mở ra giao diện hệ thống, phát hiện phần thưởng khi thoát ra được 《Thiên Đường Quả Táo》 600 đồng tiền vàng đã nhận được.
Nhấn mở hệ thống, 1 đồng tiền vàng có thể đổi ra được 1 vạn.
Chu Khiêm đổi thử 3 vạn, sau khi đổi thành công, liền cầm lấy điện thoại gọi cho khách sạn lúc trước cậu hay ăn.
Người nghe điện thoại chính là giám đốc quen Chu Khiêm.
Nhân ra là Chu Khiêm, ông có hơi khó xử: "Nhưng mà ngài đã phá sản rồi, cho nên......"
Chu Khiêm trực tiếp chuyển tiền qua điện thoại.
"Kiểm tra WeChat của ông đi."
"A! Ngay lập tức sẽ giao cho ngài liền!"
"Về phần thức ăn, ông tự sắp xếp đi, vẫn còn nhớ thói quen của tôi chứ?"
"Đương nhiên nhớ!" Giám đốc rất chuyên nghiệp, nói, "Ngài không ăn hành gừng tỏi, không ăn rau thơm, rau cần, thì là, bát giác, không cá cùng với tôm còn vỏ.
Đúng không?"
"Đúng."
Một giờ sau.
Chu Khiêm ở trong phòng ăn bữa trưa xa hoa của mình.
Lịch Học Hải lúc đến kiểm tra phòng, nhìn thấy cậu đang uống cafe.
Đẩy cửa đi vào, Lịch Học Hải liếc mắt nhìn phòng bệnh lộn xộn.
Khóe mắt hơi run rẩy, Lịch Học Hải miễn cưỡng duy trì dáng vẻ của một người chuyên nghiệp: "Loại thức uống như cafe, cậu nên uống ít thôi, sẽ ảnh hưởng đến thần kinh, làm cho cậu trở nên tỉnh táo --"
Chu Khiêm mỉm cười nhìn hắn, nhưng thật ra rất tò mò hỏi: "Bác sĩ Lịch, nếu tôi uống cafe cùng một lúc với thuốc ngủ thì sẽ như thế nào?"
Lịch Học Hải: "......"
Xụ mặt đi đến trước mặt Chu Khiêm, Lịch Học Hải lấy ra quyển sổ mà mình đem theo, hỏi vào câu hỏi bình thường, ví dụ như là buổi tối cậu ngủ như thế nào, có chỗ nào không thoải mái không, có cảm thấy cảm xúc của mình không đúng hay không, như là đôi khi cảm thấy hơi tức giận.
Chu Khiêm rất ngoan, hỏi câu nào thì trả lời câu đó, chờ Lịch Học Hải ghi chép xong, đột nhiên nheo mắt lại hỏi: "Đúng rồi......!Bác sĩ, sao hôm nay anh lại đến kiểm tra phòng vào buổi chiều?"
Lịch Học Hải nhíu mày nói: "Đã xảy ra chuyện rồi.
Cấp trên mở cuộc hộp khẩn cấp.
Tình trạng của cậu cũng không nặng, nên tôi cũng không cần tập trung nhiều."
Chu Khiêm lại hỏi hắn: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Lịch Học Hải đem sổ bệnh án đặt ở cuối giường, nhíu mày đi về phía cửa sổ, tay chống trên khung cửa thở dài.
"Ngày hôm qua bên khu B có hai bệnh nhân đã chết.
Một người nhảy lầu tự sát, một người thì đột nhiên chết."
Phía sau Lịch Học Hải, sắc mặt của Chu Khiêm cũng nghiêm túc hơn.
"Vậy ai người đó.....!Tên là gì?"
"Vương Lộ, Đổng Tường." Lịch Học Hải nói xong, quay đầu lại nhìn về phía Chu Khiêm, giống như là nhạy bén cảm giác được điều gì, "Cậu không phải là không hề quan tâ m đến người khác hay sao? Đột nhiên sao lại hỏi đến chuyện này?"
Chu Khiêm trả lời: "Không, xem ra anh không hiểu tôi lắm, tôi thật ra rất có hứng thú với những chuyện như thế."
Lịch Học Hải: "......"
Chu Khiêm lại hỏi: "Gần đây trong bệnh viện có nhiều người chết không?"
"Ngoại trừ hôm qua đột nhiên có hai người......!Còn lại thì vẫn bình thường.
Khu bệnh số 1 thì ổn, khu số 2 và khu X thì người bệnh nghiêm trọng hơn, có người dùng hết sức muốn tự sát, cho dù có quản lí nghiêm khắc đến đâu thì vẫn sẽ có sơ hở --" Lịch Học Hải nhíu mi, "Cậu hỏi chuyện này làm gì?"
"Không có gì." Chu Khiêm ngáp một cái, tiếp tục uống cafe.
Cậu với Đổng Tường thì đều ở bệnh viện tâm thần Xuân Sơn, cả hai đều xuất hiện ở trong trò chơi, chuyện này tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên; mà cậu ở trong phó bản hỏi bóng hỏi gió với Tề Lưu Hành có nhắc đến bọn họ đều là người ở bệnh