Woa! Còn biết rõ hơn cả bản thân cô? Đạo cụ? Hay năng lực thiên phú đặc thù nào đó.
Nhìn thấy Tiêu Hữu Phàm đang hoảng sợ, sắp chạy đến gần mép lan can, Đường Nghiên Tâm lặng lẽ đi đến sau anh ta: “Đi đến đó sẽ ngã xuống…”
Nghe thấy tiếng đằng sau, trong nháy mắt Tiêu Hữu Phàm căng thẳng hẳn lên.
Không phải cảm xúc ‘có người đến, được cứu rồi’ mà là nỗi sợ ‘sao cô lại ở đây.’
Đường Nghiên Tâm nghĩ: thân phận thật của cô, khẳng định là anh ta đã biết.
Tiêu Hữu Phàm biến mất không rõ lý do, tờ giấy rơi xuống đất, mọi thứ quá trùng hợp. Đường Nghiên Tâm mặc kệ nhìn anh ta ngã xuống, nhưng lại không làm như vậy. Còn kéo anh ta lại, đẩy anh ta vào phòng.
Mọi thứ còn chưa rõ ràng, ít nhất hiện tại anh ta chưa thể chết được. Cho dù muốn giết người diệt khẩu cũng không nhất định bây giờ.
Lộ Tầm Nhất vừa đọc xong mấy dòng chữ trên tờ giấy, thì thấy Tiêu Hữu Phàm đi vào hai tay không ngừng sờ tới sờ lui, vội hỏi: “Mắt cậu bị sao vậy?”
“Tôi vừa nghe thấy bên trên có tiếng động, lúc nhìn lên thì có thứ gì đó rơi xuống, giống như nước…”
Tiêu Hữu Phàm: “Rơi xuống mắt khiến mắt không mở được.”
Anh ta vươn tay dụi mắt, từ khe hở nặn ra rất nhiều hạt giống như thạch màu đỏ, vặn vẹo trên mu bàn tay. Lộ Tầm Nhất bảo anh ta cố gắng mở mắt ra, kết quả bên trong mắt đều là những thứ này.
Lộ Tầm Nhất: “Đau không?”
Tiêu Hữu Phàm: “Đau thì cũng không đau lắm, chỉ có cảm giác có gì đó ở bên trong. Cái gì cũng không nhìn thấy, mắt đỏ hoe.”
“Đây không phải là bị thương, thuật trị liệu không có tác dụng.” Lộ Tầm Nhất nghĩ lát rồi nói: “Tôi thấy có thể thử vắt một ít nước cỏ trừ tà vào xem, sau đó rửa sạch bằng nước.”
Đường Nghiên Tâm ngoan ngoãn đi vào phòng tắm lấy nước, chờ cô ra khỏi phòng Tiêu Hữu Phàm lập tức thả lỏng một chút.
Chính bản thân anh ta có lẽ cũng không phát hiện, thậm chí còn cảm thấy mình che giấu rất tốt, nhưng khi người ta không nhìn thì đã căng thẳng rồi, bình thường có che dấu tốt đến đâu thì lúc này cũng khó mà không lộ sơ hở.
Lộ Tầm Nhất cũng hiểu tình huống này rất khó giải quyết, anh lại không giỏi việc vòng vo, liền nói thẳng: “Cậu có mở livestream không?”
Cả người Tiêu Hữu Phàm cứng đờ lại.
Mãi mới tìm lại được giọng của mình: “Nếu tôi nói không có, anh có tin không?”
Lộ Tầm Nhất đang nghiền cỏ trừ ta nghe vậy thì cười: “Có gì mà tin hay không tin, chỉ cần bấm nút ẩn của livestream là biết ngay. Nói thật, câu trả lời của cậu làm tôi thở phào một hơi, trước khi Đường Đường chưa về, cậu nên nghĩ cách lấy lòng tin của chúng tôi. Nói như này thật ra không được quân tử, thậm chí còn quá mức tiểu nhân, nhưng cậu đã biết bí mật của chúng tôi, làm đồng đội hay chết, tôi đề nghị cậu nhanh chóng chọn một cái.”
Không ai sẽ chọn cái chết cả.
Nếu có đủ thời gian, Lộ Tầm Nhất sẽ thương lượng với Tiêu Hữu Phàm về việc thành lập một đội mới, thực lực của họ so với đội khác đều mạnh hơn rất nhiều.
Nhưng không có thời gian, thời gian Đường Đường đi lấy nước rất ngắn nên họ chỉ có thể nói được mấy câu.
Chờ Đường Nghiên Tâm trở về, Tiêu Hữu Phàm đã tỉnh táo trở lại. Hủy bỏ chức năng ẩn của thiết bị phát sóng trực tiếp trước mặt cô, anh quả thật không có livestream, để chứng minh mình không phát sóng trực tiếp và không tiết lộ bí mật của Đường Nghiên Tâm, anh ta giải thích: “Tôi không có thói quen ngủ dưới cái nhìn của người khác, nên khi vào phòng ngủ đã đóng livestream, đây cũng là một trong những lý do khiến tôi không đồng ý ở cùng phòng với người khác…”
Người mới lúc đầu muốn ở cùng phòng Tiêu Hữu Phàm nhưng bị anh ta từ chối, nên sau đó ở cùng phòng với Đàm Xuyên. Theo lý mà nói, trong tình huống ở một nơi nguy hiểm như này thì ở một mình là một điều không khôn ngoan…Nhưng anh ta vẫn kiên trì ở một mình.
Tiêu Hữu Phàm: “Nguyên nhân khác chính là năng lực thiên phú của tôi. Năng lực thiên phú của tôi là ‘phân tích số liệu’, là khả năng số hóa mọi thứ. Chỉ là mỗi lần phân tích số liệu, động tĩnh sẽ khá lớn. Cụ thể, chính là sau lưng tôi sẽ có một ánh sáng đỏ, loại ánh sáng che khuất như mấy vị thần tiên Phật Tổ, Bồ Tát khi giáng trần. Chỉ cần lúc trước mấy người từng xem đ ĩa phim các loại thì có thể biết cảnh đó và tưởng tượng được ra.
Nhưng thần Phật là quầng sáng vàng sắc màu rực rỡ, tóm lại là có cảm giác thánh quang chiếu khắp nơi, còn ở chỗ tôi thì là một ánh sáng đỏ…Ở khu vực vong linh, nếu mọi người nhìn thấy nhất định sẽ nghĩ là yêu quái xuất hiện. Đặc biệt là tình huống hiện tại ở trong lâu đài, tôi càng giải thích không rõ được.”
Rủi ro thực sự rất cao, ngay cả khi cho người ta xem số liệu thì người này cũng không nhất định sẽ giữ bí mật, lỡ như người này yêu cầu phân tích chứng minh, thì Tiêu Hữu Phàm sẽ lại gặp rắc rối, giống như tình hình bây giờ. Không, còn tồi tệ hơn với tình hình hiện tại.
Rất nhiều người đều không muốn người khác biết năng lực thiên phú của mình, có một số loại thiên phú cất giấu bí mật, nếu xui xẻo có thể bị diệt khẩu.
Ví dụ như Võ Cương, du khách đồ tể ở khu vực trước, nếu anh ta biết mình bị phân tích…Tiêu Hữu Phàm chắc chắn sẽ chết.
Đường Nghiên Tâm yên lặng lắng nghe nhưng không nói gì.
Sau lưng Lộ Tầm Nhất đổ mồ hôi lạnh, giờ anh lo lắng Đường Nghiên Tâm đang muốn xử lý Tiêu Hữu Phàm như thế nào…Mà quyết định cô đưa ra khẳng định là một lần và mãi mãi.
Tiêu Hữu Phàm cũng không hay biết gì, nước cỏ trừ tà nhỏ vào mắt khiến anh ta khó chịu, muốn nhắm mắt lại nhưng sợ thứ bên trong không chảy ra ngoài, chỉ có thể đau khổ trợn to mắt. Tuyến lệ bị k1ch thích, nước mắt chảy ra.
Chờ mấy thứ màu đỏ không chảy nữa, Lộ Tầm Nhất dùng nước rửa sạch cho anh ta, giống như tùy tiện hỏi: “Sao cậu lại chọn Đường Đường?”
“Tiện tay.”
Trong lòng Tiêu Hữu Phàm vô cùng tuyệt vọng, cầu xin nói: “Năng lực thiên phú của tôi, mỗi lần chỉ có thể phân tích một mẫu. Lúc đi vào khu vực không phải là ở trên xe sao? Tôi thấy con bé ngồi cùng xe, thì quăng kỹ năng về phía con bé. Vốn tưởng kết quả sẽ ra nhanh, ai ngờ lại kéo dài đến tận bây giờ mới có kết quả, hại tôi không thể sử dụng năng lực, còn rơi vào thế bị động.”
Lộ Tầm Nhất: “Năng lực thiên phú của cậu hạn chế thời gian?”
Tiêu Hữu Phàm: “Không phải là hạn chế thời gian mà là do cá thể khác nhau. Mẫu càng khó phân tích thì thời gian cho ra kết quả càng lâu. Trong số các mẫu mà tôi đã phân tích đến giờ, lâu nhất là mất 5 tiếng…”Anh ta quên mất rằng Đường Nghiên Tâm hoàn toàn không phải là con người.
Đường Nghiên Tâm vẫn không nói gì, rút tờ giấy trong túi của anh ta ra rồi mở ra xem.
Mắt của Tiêu Hữu Phàm nhìn được rồi, nhưng không dám cầm lấy.
Đường Nghiên Tâm – Vong linh (Thật)
[Các số liệu] Chiều cao: 131 cm
Cân nặng: 32 kg
Năng lực: D
Nhanh nhẹn: D
Trí lực: A
[Năng lực đặc thù]
Lưỡi liềm của thần (I): Ôi, dù sao thì cấp độ vẫn còn rất thấp, nên đừng nghĩ đến chiếc lưỡi liềm đầy sát khí. Hình thái hiện tại chính là hai con dao, thậm chí còn không xứng dùng hai từ sắc bén để miêu tả! Đi kèm với một sợi tơ trong suốt không thể cắt đứt,
có còn hơn không. Nhưng dù sao nó cũng là thứ liên quan đến thần, cho dù được lấy từ xương thừa của cơ thể, cũng chém được linh hồn, chiến đấu với vong linh hữu hình hoặc vô hình.
Cơ thể bất tử: thật ra vẫn có thể chết! Chỉ là so với con người, cô có khả năng tự phục hồi kinh khủng. Các bác sĩ sẽ mất việc nếu họ gặp cô. Ngay cả khi có một người chăm trẻ trong đội, cũng không bao giờ có cơ hội chăm sóc cô.
Thỏa thuận (hạn chế XII): không thể chủ động hại người cũng như giết người, tuyệt đối không cho phép ăn thịt người! Đây có lẽ là vong linh duy nhất không ăn thịt người! Ai da, ký một thỏa thuận khắc nghiệt như vậy thật là quá thảm cho một vong linh, ai đã khiến một vị vong linh độc nhất vô nhị này có một giấc mơ vĩ đại là trở thành một con người?
Đóng gói (I): Có lẽ cô không phải là một người sành ăn, nhưng trong tương lai khẳng định là một ông vua đóng gói.
Lộ Tầm Nhất: “Phần miêu tả năng lực vong linh này…có hơi cay nghiệt.”
Đường Nghiên Tâm nheo mắt nguy hiểm nhìn Tiêu Hữu Phàm, dù sao cô cũng là người bị chế giễu.
“Tôi nên nói gì để ngài tin tưởng đây: những phần miêu tả không tốt này không liên quan gì đến ý muốn của tôi cả!”
Số liệu không cẩn thận này hại chết tôi rồi!
Đường Nghiên Tâm chưa nói tin hay không tin, chỉ hỏi: “Tại sao tôi lại có tận hai số liệu khác nhau?”
Tiêu Hữu Phàm: “Sức mạnh và sự nhanh nhẹn của con người được đánh giá trên thang điểm 100. Sau khi vượt qua cấp độ cao nhất của con người, họ sẽ được chia thành sáu hạng từ cao đến thấp ABCDEF.”
“À.”
Đường Nghiên Tâm ngáp một cái: “Muộn rồi, anh mau biến đi! Tôi muốn ngủ.”
Lộ Tầm Nhất nghe xong thì sững người.
Ngủ cái gì mà ngủ, vong linh có cần ngủ đâu.
Tiêu Hữu Phàm nhạy bén cảm nhận được bầu không khí trong phòng không đúng, căng thẳng, lập tức nói: “Tôi có thể gia nhập cùng hai người không? Tôi cam đoan không ngáng chân, hơn nữa rất kín miệng…”
Đường Nghiên Tâm cởi giày chui vào trong chăn, trở mình xem thường: “Không thể! Tôi cũng không phải trạm xử lý rác thải, không nhận phế phẩm.”
“Tôi hữu dụng! Tôi có khả năng trinh sát và che chắn, còn có khả năng phản trinh sát. Chỉ cần hợp tác với tôi, cô sẽ không bao giờ bị phát hiện bởi bất kỳ năng lực hay thiết bị điều tra nào để tìm kiếm thông tin thật, ngay cả chương trình phát sóng trực tiếp cao nhất cũng có thể bị theo dõi.”
Đường Nghiên Tâm ngồi dậy, đôi mắt tròn xoe nhìn Tiêu Hữu Phàm như không có mối đe dọa nào: “Mất bao lâu để có thể phân tích số liệu xong?”
Khoảnh khắc cô nheo mắt lại, Tiêu Hữu Phàm thực sự cảm thấy được sự đe dọa, không kiểm soát được cơ thể mình, hai hàm răng run lên. Anh ta không thể thoát khỏi nỗi sợ hãi không giải thích được này, chỉ có thể tự véo mình thật mạnh. Đau đớn giúp anh ta tỉnh táo hơn, mới có thể bình tĩnh trả lời vấn đề: “Với mẫu đã số hóa thành công thì chỉ cần vài phút là đưa được ra số liệu…Tôi sẽ in nó ra ngay lập tức!”
Khả năng chịu áp lực tốt! Đủ tư cách.
Đường Nghiên Tâm dời ánh mắt đi: “Anh nhanh một chút.”
Tiêu Hữu Phàm há miệng th ở dốc, rồi lại ngậm miệng, nuốt mấy lời tục tĩu sắp thoát ra khỏi miệng lại.
Lộ Tầm Nhất không phát hiện anh ta suýt chút nữa tìm đường chết, còn thở phào một hơi, anh dám khẳng định, chỉ cần Tiêu Hữu Phàm dám bước ra khỏi cánh cửa này, thì tuyệt đối không thể thấy mặt trời ngày mai.
Khuyên ngăn là vô dụng, Đường Nghiên Tâm khẳng định không nghe. Theo suy nghĩ của cô, những thứ không có lợi ích lại còn dễ nổ nên bóp ch3t ngay trong nôi mới là an toàn nhất. May mắn, điều tồi tệ nhất đã không xảy ra, hiện tại anh không cần tự hỏi ‘nếu không…”
Có tiếng ồn bên ngoài, có người đang la hét.
Đường Nghiên Tâm đi tới của: “Này, lại là gà số 3 la hét!”
Lộ Tầm Nhất: “Sao em lại tùy tiện đặt biệt danh cho người ta?”
Đường Nghiên Tâm nhìn anh cười hì hì.
Lộ Tầm Nhất hoài nghi, hỏi: “Không phải em cũng đặt biệt danh cho anh đấy chứ?”
Đường Nghiên Tâm: “Mau nhìn, anh ta không đi giày chạy ra ngoài rồi!”
Tiêu Hữu Phàm dần đầu: “Em chuyển chủ đề cứng ngắc quá…”
Đường Nghiên Tâm: Chậc, phiền muốn chết. Hay là cứ giế t chết anh ta đi!
Rất nhanh đèn trong hành lang được bật lên, người mới đứng ở cửa run rẩy nói: “Cậu thật sự không di chuyển?”
Đàm Xuyên đen mặt, nghiêm túc nói: “Tôi thề, tôi tuyệt đối không nhúc nhích.”
Người mới: “Vậy thì cái gì mới chạm vào tôi?? Tôi quay đầu lại thì nhìn thấy mặt cậu…Không phải là cậu bị ám mà không biết đấy chứ?!”
Cửa của bốn phòng đều mở ra, Sở Minh Mị lạnh lùng nhìn tình cảnh khôi hài này.
Lộ Tầm Nhất: “Anh bình tĩnh một chút!”
“Cậu đừng lại đây.” Người mới không cho Lộ Tầm Nhất tới gần, biểu cảm trên mặt rất kỳ lạ, giống như đối với mọi người đứng ở đây đều tràn đầy phòng bị.
Anh ta dụi hai mắt mình, ánh mắt nhìn họ dần trở nên sợ hãi, cả người run lên bần bật: “Vì sao trên mặt mấy người đều có máu? Trên người mấy người đều là máu…Các người không biết sao!”
Nhìn hành vi này, có vẻ như không chịu nổi áp lực sắp phát điên đến nơi rồi.
Đường Nghiên Tâm nhìn thấy những chấm đỏ nhạt trong mắt anh ta, hơi nheo mắt lại.
Người mới vẫn còn nói: “Tôi phải rời khỏi chỗ này, tôi không thể ở chỗ này được nữa. Ở trong phòng sẽ chết, bên ngoài không nghe được tiếng quạ kêu, bên ngoài mới an toàn!”
Anh ta lảo đảo chạy đi.
Đường Nghiên Tâm giữ Lộ Tầm Nhất lại: “Anh nhìn cửa phòng chúng ta đi.”
Không biết từ khi nào, một số ‘3’ màu đỏ tươi đã xuất hiện ở bên cạnh nắm cửa.
Lộ Tầm Nhất: “Có từ bao giờ vậy?”
Anh dùng ngón tay quẹt qua, đầu ngón tay cũng dính đỏ, vết sơn còn ướt…Không đúng, đây rõ ràng là máu!