“Em không biết, không chắc được là lúc vừa nãy mới đi ra ngoài, trên cửa có hay không.” Đường Nghiên Tâm giống như một cún con, nhăn mũi ngửi mùi máu trên cửa, trên mặt dần hiện ra vẻ khó hiểu: “Đi vào rồi nói sau!”
Lộ Tầm Nhất ngừng hỏi, Sở Minh Mị đứng bên cạnh anh đã đóng cửa lại.
Đàm Xuyên: “Người mới đến mấy chỗ này thật phiền phức! Đang ngủ ngon, bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng hét chói tai, thiếu chút nữa trực tiếp đuổi tôi ra ngoài…Đây là chuyện gì vậy! Phòng các người có tiện để tôi chen chúc vào không?”
Đường Nghiên Tâm còn chưa nói thì Lộ Tầm Nhất đã nói trước: “Không tiện!”
Xong rồi trực tiếp đóng cửa lại, không cho Đàm Xuyên cơ hội để nói chuyện.
Anh cũng không dám để người ta đi vào, bên trong vẫn còn một phiền phức chưa giải quyết triệt để, còn tới thêm một phiền toái thì anh thật sự không có cách nào để giải quyết nữa. Cái đuôi còn chưa giấu tốt, nếu lúc này Đàm Xuyên đi vào, phát hiện mấy thứ vụn vặt linh tinh kia…Thì nhất định Đường Đường sẽ trực tiếp giết anh ta, không chừa đường sống.
Mặc dù Đường Đường không biểu hiện ra ngoài, nhưng Lộ Tầm Nhất vẫn cảm nhận được rõ ràng. Việc thân phận bị phát hiện không phải không có ảnh hưởng đến Đường Đường, ngược lại còn ảnh hưởng rất lớn đến cảm xúc của cô, khiến cô trở nên rất nóng nảy. Đừng bao giờ tin vào năng lực nhẫn nại của một vong linh! Nó có thể sẽ nổ tại chỗ bất cứ lúc nào cho mấy người xem.
Đàm Xuyên đi gõ cửa phòng Sở Minh Mị.
Chuyện sau đó, Lộ Tầm Nhất không quan tâm đ ến nữa.
Đường Nghiên Tâm đá giày anh: “Em còn tưởng anh sẽ đuổi theo!”
“Sao em lại nghĩ vậy?”
Lộ Tầm Nhất kinh ngạc đến phát ngốc: “Dưới tình huống anh ta không muốn anh tới gần, thì vì sao anh phải đuổi theo? Nếu có người nhờ anh giúp đỡ, chỉ cần đủ khả năng anh sẽ giúp, không ngần ngại đưa tay ra. Nhưng điều này không có nghĩa là anh phải chỉ tay năm ngón…Đường Đường, trong lòng em thì ra anh là một tên bệnh thần kinh thế sao?”
Cứ phải chạy theo người ta hiến dâng tình yêu vân vân…
Đường Nghiên Tâm: “Hừ…”
Lộ Tầm Nhất: ‘’Là do lúc trước anh không biết thân phận thật của em! Em là trẻ con, thể xác tinh thần còn đang phát triển chưa thành thục…Anh mới phá lệ chú ý tới em!”
Đường Nghiên Tâm: “Anh không sợ anh ta cứ chạy ra ngoài như vậy sẽ gặp nguy hiểm sao?”
“Khu vực vong linh có chỗ nào không nguy hiểm, ngay cả căn phòng này anh cũng không nghĩ là an toàn.”
Mặc dù biết tâm trạng cô không tốt nên cố ý tìm lỗi, nhưng Lộ Tầm Nhất vẫn thấy buồn, cười nói: “Tận sâu trong lòng em cảm thấy anh chính là một người luôn cố gắng đối xử tốt với mọi người!”
Trong lúc tức giận, anh cũng không nhàn rỗi, lấy toàn bộ số liệu của Đường Nghiên Tâm đi tiêu hủy.
Tiêu Hữu Phàm, ở bên cạnh im lặng lắng nghe nãy giờ nhỏ giọng xen vào: “Tôi bắt đầu rồi.”
Trong nháy mắt, sau lưng anh ta thật sự có ánh sáng màu đỏ, nếu không phải đang bật đèn, tuyệt đối là phiên bản khuếch đại của hiệu ứng ánh sáng ma quỷ. Mặc dù anh ta đang cố gắng hết sức mỉm cười, nhưng khuôn mặt được bao phủ bởi ánh sáng đỏ đó vẫn khiến cả căn phòng tràn ngập không khí đáng sợ.
Lộ Tầm Nhất nhịn không được bèn an ủi anh ta: “Suốt thời gian qua…Cậu vất vả rồi!”
Nếu đêm nay anh ta thật sự đồng ý ngủ với người mới, người mới mà nhìn thấy cảnh này, khẳng định trực tiếp bị hù chết trên giường. Vì không muốn tạo sát nghiệp, nên anh ta chỉ có thể ở một mình một phòng! Tiêu Hữu Phàm nắm tay Lộ Tầm Nhất, nước mắt lại chảy ra từ đôi mắt sưng húp đau đớn của anh ta, lần này anh ta rất cảm động, nhưng một bên vẫn lén nhìn biểu cảm của dì nhỏ.
Đường Nghiên Tâm lạnh lùng vô tình đang xem số liệu.
Tiêu Hữu Phàm. Con người
[Dự liệu cơ bản] Chiều cao: 173 cm.
Cân nặng: 70 kg
Sức lực: 68
Nhanh nhẹn: 54
Trí lực: A
[Năng lực đặc thù]
Phân tích số liệu (I): Về lý thuyết, đây là khả năng phân tích tất cả các mẫu vật, thậm chí là chỗ bạn đang ở, hành tinh hay thậm chí toàn bộ vũ trụ, đều không phải vấn đề. Còn thực tế, khi các kỹ năng của bạn hiện ra chữ MISS, điều đó chứng tỏ trình độ của bạn chưa đủ để phân tích các mẫu tương ứng.
Bởi vì cấp bậc năng lực hiện tại của bạn quá thấp, chỉ có thể phân tích một mẫu tại một thời điểm, tùy thuộc vào độ phức tạp của mẫu, thời gian cần thiết để số liệu hóa cũng có thể khác nhau.
Bảo vệ số liệu (cấp II): Bạn từ nhỏ đã hiểu tầm quan trọng của số liệu, bởi vậy bạn rất chú ý bảo vệ số liệu của mình, bạn có BUFF có thể miễn dịch toàn bộ tra xét, thậm chí có thể ở thời điểm quan trọng giấu tin tức quan trọng. (kỹ năng này có thể được chia sẻ với đồng đội cố định.)
Năng lực bảo vệ số liệu quả thật sự nghịch thiên, vì nó, Đường Nghiên Tâm cảm thấy bản thân mình không phải không chịu được Tiêu Hữu Phàm. Có một BUFF hình người ở bên cạnh, cô sẽ không bị cản trở khắp nơi bởi chương trình phát sóng trực tiếp, hơn nữa cũng không sợ bị bại lộ thân phận một cách không hiểu ra sao cả.
Đường Nghiên Tâm: “Vào thời điểm mấu chốt có thể che giấu tin tức quan trọng…Làm gì để che giấu?”
Tiêu Hữu Phàm: “Tôi đã thử qua, khi nội dung mà tôi muốn che giấu xuất hiện, sẽ không có ở trên livestream. Đối với người xem ở hành tinh khác, chính là toàn màn hình bị khảm, không thể khôi phục được. Nếu gặp phải màn hình bị khảm không thể giải quyết được thì màn hình trực tiếp sẽ bị cắt. Cho nên hai người thật sự không cần phải lo lắng, cho dù vừa rồi tôi có mở trực tiếp, thì người xem cũng không nhìn được số liệu của Đường Đường.”
Lộ Tầm Nhất: “Che giấu năng lực đặc biệt, không muốn dùng thiên phú để hút fan sao?”
Tiêu Hữu Phàm lắc đầu: “Khu vực an toàn mà tôi đang sống rất hỗn loạn, nghĩ lại ngay cả những tầng trên của trái đất còn không thể tin tưởng được thì nói gì đến các chính quyền ngoài hành tinh. Một khi bị người có tâm chú ý tới năng lực của tôi, thì chính là đầu ngập tai ương. Cho dù có may mắn về đích, cũng không thể nhảy từ hố lửa này sang hố lửa khác. Tôi nhé! Tin làm người điệu thấp một chút sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Bây giờ cái gì cũng nói, thật ra cũng là biểu hiện của thông minh.
Tiêu Hữu Phàm nhận định tình hình – về số liệu của Đường Nghiên Tâm, một vong linh anh ta đã đọc qua, không thể chủ động làm thương người khác, một vong linh không giết người cũng như không được ăn thịt người, hẳn sẽ không đáng sợ…phải không?
Đội ngũ này thật sự rất mạnh, nếu bỏ lỡ anh ta có thể sẽ không tìm được đồng đội như vậy nữa. Đường Nghiên Tâm chính là một đại dũng sĩ vong linh thật thụ, còn có thể
gọi nhịp (trong hí khúc-叫板) cùng vong linh. Vú em Lộ Tầm Nhất có thể cứu mạng anh ta.
Còn về nhân phẩm của đồng đội…Qua được cửa ải này rồi nói sau!
Hiện tại có số liệu của hai người, có thể dùng để so sánh. Lộ Tầm Nhất quan tâm nhiều hơn đến thời gian cần thiết để phân tích mẫu, khi Tiêu Hữu Phàm nói đến điều này cũng khá chua chát: “Tất cả các mẫu tôi đã phân tích cũng có một số vong linh, nhưng chưa bao giờ có mẫu nào mất hơn 6 tiếng để lấy số liệu. Cá nhân tôi nghĩ, độ phức tạp của các mẫu sinh học thể hiện cho tiềm lực của họ, Đường Đường là tiềm năng cao nhất mà tôi từng gặp…Có một không hai! Một người có tới hai số liệu, khẳng định chỉ có một.”
Lộ Tầm Nhất từ chối thí nghiệm số liệu của anh, cho rằng năng lực nên được sử dụng vào những thời điểm quan trọng hơn. Số liệu hóa quả thật có thể giúp người ta hiểu rõ năng lực của mình hơn, nhưng không cần phải vội làm gì, lấy dữ liệu ở khu dịch vụ cũng không muộn.
Đường Nghiên Tâm: “Trí lực của anh thế mà là A! Phân tích số liệu khẳng định có vấn đề, nhanh chóng tắt rồi khởi động, kiểm tra lại một lần.”
Tiêu Hữu Phàm: “…Anh có thể chứng minh trí lực của mình thực sự không tệ.”
Trước đó ở đây, ba người họ đã ký thỏa thuận đoàn đội với Tiêu Hữu Phàm, bởi vì năng lực bảo vệ số liệu phải được chia sẻ với đồng đội cố định. Khi anh ta hỏi nội dung của thỏa thuận là gì, Lộ Tầm Nhất nói: “Thứ nhất là đặt lợi ích của đoàn đội cao hơn lợi ích cá nhân; hai là cấm phân biệt chủng loại.”
Tiêu Hữu Phàm: “Ha ha ha, Lộ ca anh đùa em sao, em nào dám kỳ thị Đường Đường!”
Lộ Tầm Nhất: “…”
Mặc kệ thế nào, ba người đều vô cùng cẩu thả ký tên lên bản thỏa thuận đoàn đội.
Lúc này trời đã gần sáng, không ai còn ngủ được nữa.
Tiêu Hữu Phàm bắt đầu chứng minh chỉ số thông minh của mình.
“Bức thư từ hiệp hội trừ tà không thích hợp, người viết thư báo án tên là vị ‘tiểu thư’ Mapel, một người đã có chồng, đó là quý ông tên Dick. Không quản ông ta còn sống hay đã chết, nếu gọi bà ta là ‘tiểu thư’ thì thật sự thất lễ, ít nhất nên gọi bà ta là ‘phu nhân’.”
Điểm này Đường Nghiên Tâm thực sự đã bỏ qua, nhưng cô không hoàn toàn đồng ý: “Có lẽ đó là viết nhầm, cũng có thể tập tục của họ là như vậy.”
Tiêu Hữu Phàm không tranh cãi, tiếp tục nói: “Sau khi chúng ta vào lâu đài, có ba người được quản gia gọi là tiểu thư. Một cô bé, một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, còn có một người phụ nữ trung niên, tất cả đều là tóc vàng mắt xanh, có ngoại hình tương tự nhau. Điều đặc biệt là ba người họ chưa từng xuất hiện vào cùng một thời điểm, tôi nghĩ họ chính là cùng một người – tức là tiểu thư Mapel người đã báo án.”
Đường Nghiên Tâm: “Anh có thấy cô gái xuất hiện vào ban đêm không?”
Tiêu Hữu Phàm: “Tối hôm qua lúc gặp em, anh đã kiểm tra phòng đầu tiên ở đối diện. Loại thảo mộc mà tiểu thư Mapel đang giã hẳn là loại cỏ trừ tà mà chúng ta tìm thấy hôm nay. Vì bà ta là NPC duy nhất ăn loại cỏ trừ tà như món ăn phụ, nên anh có lý do để đoán rằng bà ấy là người sống duy nhất trong lâu đài.”
Đường Nghiên Tâm: “Anh sai rồi.”
Hai người đều nhìn cô.
Đường Nghiên Tâm: “Bà ta cũng không phải là con người chân chính, là một nửa con người một nửa vong linh. Bà ấy phải làm vậy mới có thể chặn được phần vong linh trên cơ thể mình.”
Thấy cô không ngạc nhiên chút nào, Tiêu Hữu Phàm hiểu suy nghĩ của mình cô đã sớm nghĩ đến, vội vàng khiêm tốn hỏi: “Đường Đường, em biết khi nào vậy?”
“Dù sao cũng sớm hơn anh!”
Đường Nghiên Tâm trợn trắng mắt: “Đợi lát nữa trời sáng, chúng ta sẽ xuất phát đi tìm cỏ trừ tà.”
Cỏ trừ tà lúc trước lấy được, đã dùng gần hết cho người đàn ông miệng rộng rồi, còn lại chút ít đưa cho Đường Nghiên Tâm để xóa dấu vết trên lưng, và hai chiếc lá cuối cùng dùng để rửa mắt cho Tiêu Hữu Phàm. Tuy tên của cỏ trừ tà này được Tiêu Hữu Phàm chọn bừa, nhưng trừ tà tốt hay không thực sự phụ thuộc vào nó.
Bây giờ có thể nói họ đang rất cần cỏ trừ tà.
Tiêu Hữu Phàm: “Đi đâu tìm?”
Đường Nghiên Tâm: “Đến lúc đó anh sẽ biết.”
Tiếng khóc nỉ non của trẻ con, đánh thức mặt trời đang say ngủ.
Đường Nghiên Tâm đi đến phòng trẻ em, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc chói tai, nhưng khi thật sự đẩy cửa đi vào thì tiếng khóc đột nhiên dừng lại. Một cơn gió từ cửa sổ thổi vào đặc biệt mát mẻ, cô đi đến bên cửa sổ, phía dưới là bãi cỏ, con chó vàng đang vui vẻ cắn đuôi, đi vòng quanh, thỉnh thoảng quay đầu lại dụi đầu vào không khí, giống như thật sự có một thứ gì đó vô hình đứng đó.
Lộ Tầm Nhất: “Đường Đường…”
Đường Nghiên Tâm chạy trở lại phòng đi giày vào.
Khi cả ba xuống cầu thang, thì thấy người mới đang ngáy khò khò dựa lưng vào cầu thang. Ngủ thật sự ngon lành, còn không bị tiếng ồn của du khách đánh thức, thẳng đến lúc bữa sáng được mang ra, mới buồn ngủ đi vào trong ăn. Không nói chuyện với ai, chỉ cầm dĩa bắt đầu ăn.
Đường Nghiên Tâm chống cằm, người mới ngồi đối diện cô. So với bữa sáng hôm qua, bữa sáng hôm nay có nhiều thay đổi, nguyên liệu duy nhất không đổi là thịt xông khói đỏ. Sau khi người mới cầm đồ ăn lên, thứ đầu tiên anh ta nhét vào miệng là mấy miếng thịt thái mỏng, nhai bừa bãi vài lần rồi hận không thể nuốt ngay xuống, rất nhanh đ ĩa thịt vơi đi một nửa, còn chưa thỏa mãn thè lưỡi lém đ ĩa đến khi li3m sạch nước sốt phủ đầy bên trên.
Khi anh ta ngẩng đầu lên khỏi đ ĩa, đôi mắt của người mới đỏ hoe, như muốn cười nhưng vẻ mặt lại rất dữ tợn.
“Em không ăn sao?”
Anh ta hỏi Đường Nghiên Tâm.
Đường Nghiên Tâm đẩy đ ĩa của mình ra giữa bàn, người mới suýt nữa dùng cả hai tay giật lấy đ ĩa, lần này còn không thèm dùng dụng cụ ăn trực tiếp dùng tay nắm lấy nhét vào miệng.
Biểu hiện thế này, ai cũng có thể nhìn ra không thích hợp.
Đàm Xuyên ngồi gần chỗ anh ta, nhanh chóng tránh sang một bên.
Chủ nhân của lâu đài cổ hôm nay chắc hẳn sẽ không xuất hiện, mọi người đều tự giải tán, chỉ có người mới còn ngồi ở đó, miệng liên tục nói: “Thịt của tôi đâu? Cho tôi thịt.”
Sau khi ba người ra khỏi lâu đài, đi về phía trong của khu rừng ở đường nhỏ bên cạnh.
Tiêu Hữu Phàm: “Chỗ này hôm qua anh tới rồi…”
Đường Nghiên Tâm: “Phía trước có cái gì?”
“Có năm con đường.” Tiêu Hữu Phàm: “Không biết là do thời tiết hay đã đến gần khu vực bên cạnh, ngã tư cách đó không xa lại bị sương mù dày đặc bao vây, anh không dám đi thêm nữa, sợ bên trong có cái gì.”
Đường Nghiên Tâm: “Có năm con đường là được rồi.”
…Cả hai người đàn ông nghĩ đến số 3 xuất hiện ở cửa ngày hôm qua.
Khi đến ngã tư, Đường Nghiên Tâm chọn con đường ở giữa rồi đi thẳng về phía trước.
Lộ Tầm Nhất vội vàng kéo cô lại: “Em sao có thể chắc chắn con số đó là nhắc nhở chúng ta, lỡ đâu là cạm bẫy thì sao?”
“Không phải cạm bẫy, máu ở cửa có mùi giống cỏ trừ tà.” Đường Nghiên Tâm mũi ngửi nói: “Các anh ở chỗ này chờ em.”
Lộ Tầm Nhất gật đầu một cái.
Chờ Đường Nghiên Tâm đi vào trong màn sương dày đặc, Tiêu Hữu Phàm mới nhỏ giọng nói: “Lộ ca, em còn nghĩ anh
mới là người có lời nói trong đội?”
Lộ Tầm Nhất: “Một vú ba không đủ tư cách yêu cầu đồng đội lắng nghe mình.”
Ngực của Tiêu Hữu Phàm di chuyển…
Tôi đã hiểu được địa vị của mình ở trong đoàn đội.
…….
Đường Nghiên Tâm thổi ra một hơi thổi khí trắng đang chảy xung quanh mình đi, nhưng rất nhanh chúng lại tụ lại, giống như chỉ cần chọn đúng đường là sẽ không có nguy hiểm. Đi thêm về phía trước khoảng mười bước nữa, trước mặt hoàn toàn trống trải. Mấy mét vuông xung quanh đất bẩn đều là đá xám trắng, mọc ở đó là hơn chục loại cỏ trừ tà. Bên cạnh bày ra một nửa thùng nước, một cái cuốc nhỏ cùng một cái liềm.
Không giống trong mật thất, cỏ trừ tà ở đây rõ ràng không phải mọc hoang mà là do có người cố ý trồng. Cô đến gần bùn đất, ngửi thấy mùi ngọt của máu thịt con người, tuy rằng mùi rất nhạt nhưng phân bố đều, cô cạy một ít đất để kiểm tra, đồng thời lấy con dao xương ra.
“Chỉ một cm thôi, đầu của bà sẽ lìa khỏi cổ đó, tiểu thư Mapel.”
Đường Nghiên Tâm nhặt mái tóc vàng bị con dao xương cắt đưa cho phu nhân Mapel.
Thật ra dù ở độ tuổi nào thì đôi mắt của bà ta đều rất đẹp, dung mạo không thay đổi nhiều, một khi đoán được ba giai đoạn tuổi của cùng một người thì rất dễ dàng có được kết quả.
Phu nhân Mapel không nhận lấy tóc, làm như không nhìn thấy Đường Nghiên Tâm, nhấc váy đi tưới nước cho cỏ trừ tà. Nhưng những giọt nước mắt pha lê từ trong mắt bà ta dần chảy xuống, nhỏ xuống mu bàn tay bà ta.
Khi Đường Nghiên Tâm đang cắt cỏ trừ tà, cô tình cờ quay lại thì thấy bà Mapel đang nhìn cô vẻ ánh mắt biết ơn…Nhưng chỉ một cái chớp mắt, bà ta lại vội cúi đầu xuống. Từ đầu đến cuối, cho dù Đường Nghiên Tâm có soàn soạt cỏ trừ tà của bà ta thế nào, bà ta cũng không phát ra âm thanh, cũng không ngăn cản Đường Nghiên Tâm.
Thái độ này giống như rất vui khi thấy điều đó xảy ra.
Lúc từ con đường nhỏ trở về, Đường Nghiên Tâm nghĩ thầm: bà ta cố ý không giao tiếp cùng du khách, ngay cả ánh mắt biết nói đó cũng hiếm khi nhìn du khách.
Hai người ở ngã tư có chút sốt ruột chờ đợi, họ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Đường Nghiên Tâm cầm nhiều cỏ trừ tà như thế đi ra.
“Các anh vừa có gặp người nào không?”
“Không có, không có ai đi qua chỗ này.” Lộ Tầm Nhất cầm lấy cỏ trừ tà, cúi đầu hỏi: “Em ở bên trong gặp được ai?…Là bà Mapel?”
Đường Nghiên Tâm gật đầu.
Lộ Tầm Nhất: “Hôm qua ở phòng ăn, bà ta cố ý vẫy tay dụ em đến chỗ này, còn ở trên cửa viết số 3, muốn đưa cho em cỏ trừ tà. Chờ ở bên trong, cũng không kỳ lạ.”
“Nhưng bà ta cái gì cũng không nói.” Đường Nghiên Tâm rút hai phiến cỏ trừ tà bỏ vào trong túi của Lộ Tầm Nhất: “Đợi tí nữa đến phía sau tòa thành, anh một mình tìm manh mối ở lối vào nhà ga, Tiêu Hữu Phàm sẽ đi theo em.”
Lộ Tầm Nhất hiếm khi từ chối các yêu cầu của Đường Nghiên Tâm ngoại trừ các vấn đề nguyên tắc.
Tiêu Hữu Phàm tỏ vẻ: “Cảm ơn hai người đã sắp xếp tôi đúng cách.”
Khi trở lại lâu đài, một nhạc đệm nhỏ đã xảy ra – đã tìm thấy được thi thể của A Viêm. Anh ta mất tích lâu như thế, mà vẫn chưa tìm được người. Sở Minh Mị cũng hiểu rõ, anh ta hơn phân nửa đã gặp chuyện bất hạnh. Chỉ là trước khi nhìn thấy xác vẫn luôn có hy vọng.
Thi thể được tìm thấy ở trong phòng bếp, khi mấy người Đường Nghiên Tâm đi vào, Sở Minh Mị đã sửa sang lại thi thể, bị chặt thành nhiều đoạn giống thi thể người mới sáng hôm qua. Ban đầu lúc mới bị phát hiện, không được chỉnh tể như vậy, các bộ phận thi thể bị vứt ở khắp nơi trong phòng bếp…Sau khi ghép lại thì hoàn chỉnh, không thiếu bộ phận nào.
Tuy nhiên Đường Nghiên Tâm biết, phần quan trọng nhất của con người – linh hồn, đã không còn bên trong thi thể nữa.
Linh hồn của A Viêm đã bị ăn rồi.
Khi người mới xuất hiện, tất cả mọi người đều chú ý tới. Nhưng không ai nghĩ tới, anh ta sẽ trực tiếp nhào tới thi thể A Viêm, trong miệng còn thật sự ch ảy nước bọt, loại nước dãi này chảy ra còn rất khoa trương, là không thể che giấu biểu hiện muốn ăn mãnh liệt.
“Thịt thịt thịt…Cho tôi thịt…”
Hai mắt đỏ ngầu, mở lớn miệng cắn thi thể A Viêm.
Sở Minh Mị: “Cút.”
Một cước đá anh ta ra ngoài.
Đường Nghiên Tâm rút hai lá cỏ trừ tà ra đến gần người mới.
Ai biết được người mới khịt mũi cái, co rút lại như một gặp quỷ, tránh né Đường Nghiên Tâm chạy đi. Lúc đuổi theo, đã không thấy bóng dáng đâu rồi.
“Thôi bỏ đi!”
Đường Nghiên Tâm bĩu môi tiếc nuối, còn nghĩ rằng có thể làm một thí nghiệm nhỏ. Không nghĩ tới mấy chiếc lá có mùi nồng như vậy, từ trong không khí có thể ngửi thấy được.
Bây giờ còn là ban ngày, hầu như không thấy người trong lâu đài hoạt động. Nơi này đặc biệt giống như nhà của quỷ hút máu, chủ nhân chỉ trèo ra khỏi quan tài khi đêm xuống. Nhưng thủ đoạn ăn thịt người thật ra có rất nhiều, dù là ban ngày hay ban đêm đều có cách để đi săn. Sau khi vào chỗ chưa được cải của lâu đài từ phòng chứa đồ, Lộ Tầm Nhất tách khỏi hai người Đường Nghiên Tâm.
Tiêu Hữu Phàm rất nhanh phát hiện ra họ dường như đang đi lại không mục đích, không nhịn được hỏi: “Chúng ta đang làm gì vậy?”
Đường Nghiên Tâm: “Đi săn.”
Tiêu Hữu Phàm: “Hả?”
Đường Nghiên Tâm: “Anh có đói bụng không? Em có thanh năng lượng ở đây.”
Buổi sáng, du khách hầu như không đụng đến thức ăn trên đ ĩa, giữa trưa bọn họ khẳng định sẽ không trở về ăn cơm. Đường Nghiên Tâm sợ rằng nếu Tiêu Hữu Phàm tí nữa mất sức, vậy thì không xong.
Tiêu Hữu Phàm: “Anh muốn một cái, em có bánh quy nào không?”
Đường Nghiêm Tâm còn đặc biệt nói: “Chỉ có bánh gấu thôi.” Cô nhét tất cả cho anh ta còn mỉm cười với anh ta.
Tiêu Hữu Phàm cả người dựng hết cả tóc gáy lên.
“Rốt cuộc muốn anh làm gì? Bà cô, có gì cứ nói đi!”
Đường Nghiên Tâm cười đến ngọt: “Thật ra rất đơn giản…”
……
Chưa đến một giờ chiều, ánh tà dương chiếu xuống mặt đất, một chút ánh nắng chiếu vào hành lang tăm tối. Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi không thể dựa vào ánh sáng nhỏ này để đi bộ trong hành lang phức tạp. Anh ta thắp một ngọn nến, cẩn thận tránh những đồ đạc cũ nát. Đột nhiên, phòng bên cạnh có tiếng động lạ, hình như là tiếng ai ngã xuống đất. Anh ta đi tới kiểm tra, không ngờ cánh cửa đang đóng bỗng ầm ầm đổ xuống đất, một người phụ nữ thân hình sưng phù nhưng khuôn mặt xinh đẹp nhanh chóng chui ra, ánh mắt ác ý thèm thuồng nhìn anh a.
Cô ta đang nuốt nước miếng!
“A a a a a –”
Thiếu niên la hét chói tai, bởi vì quá mức sợ hãi nên bị lạc đường, lại chui vào ngõ cụt.
Người phụ nữ trong bồn tắm hôi hám từng bước đến gần, thiếu niên vừa lùi vừa hét: “Cứu mạng! Cứu mạng…”
Thẳng đến khi người phụ nữ bò đến chân thiếu niên, người trốn trong bóng tối vẫn chưa xuất hiện.
Thiếu niên đương nhiên là Tiêu Hữu Phàm, anh ta gần như không điên đồng ý làm mồi nhử, anh ta cảm thấy mình bây giờ là vật sống cung phụng quỷ quái, lý trí nói cho anh ta: Đường Nghiên Tâm không có khả năng không động thủ.
Nhưng sợi dây lý trí của anh sắp đứt đoạn.
Móng tay của người phụ nữ trong bồn tắm cào vào da anh ta – hoàn toàn không cảm giác được Đường Nghiên Tâm ở gần đây! Anh ta sẽ không phải bị lừa chứ?
Trong cơn hoảng loạn, anh ta cũng nhận thấy một chút sương đen thoát ra từ trong cơ thể người phụ nữ.
Trước đây người phụ nữ giống như mèo vờn chuột, lúc truy đuổi phần nhiều là trêu đùa anh ta, hiện tại lại muốn quấn lấy anh ta. Hơi thở hôi thối phả vào mặt anh ta- anh ta sắp bị cắt đứt cổ rồi! Đáng chết!
Lúc này một con dao xương từ trên trời giáng xuống, giống như cắt đậu hũ cắt đỉnh đầu của người phụ nữ. Đường Nghiên Tâm từ trong tủ quần áo hỏng chui ra, hành động nhanh nhẹn, sức mạnh kinh người, nhảy lên trên người quỷ quái bắt đầu…Hút???
Giống Tiêu Hữu Phàm, người phụ nữ bồn tắm hoàn toàn sững sờ, sau đó cơn tức giận không ngừng bốc lên, thiêu lý trí còn sót lại của cô ta: “Chỉ là một con người…Tao sẽ giết mày!”
Bình thường thứ gì bị cô dễ dàng cắn đứt đầu, đều dám xúc phạm cô.
Đường Nghiên Tâm đá cô ta xuống đất, kéo tóc với mặt cô ta về phía mình. Sự tham lam trên khuôn mặt của cô giống hệt như người phụ nữ trong bồn tắm vừa nãy truy đuổi con mồi của mình. Mà người phụ nữ trong bồn tắm cũng giống như Tiêu Hữu Phàm, người bị truy đuổi trước đó, cả người rơi vào nỗi sợ hãi vô biên.
Đường Nghiên Tâm ngậm một quả bóng sương đen lớn vào miệng rồi lại rất nhanh nhổ ra, nhưng thứ nhổ ra là thứ thoát ra từ những quả bóng đen.
Con dao xương chặt đứt tay chân của người phụ nữ trong bồn tắm một cách gọn gàng, sau đó Đường Nghiên Tâm liên tục nén chúng lại để thu được chất rắn trong suốt như thạch. Bánh bao đen ngon mỹ vị, đã nếm thử qua chưa. Vì vậy, cô ném một trong những viên thạch vào miệng, nhai rồi nuốt đánh giá: “Nữ sĩ, cô so với chồng cô càng ngon hơn.”
Tiêu Hữu Phàm bên cạnh đang nhìn không nhịn được rùng mình một cái xoay người đi, chưa nói đến người phụ nữ trong bồn tắm…Bị chi phối bởi đủ loại d*c vọng của vong linh, thực sự cảm thấy sợ hãi.
“Làm ơn, đừng giết tôi!”
Vong linh thế mà đang cầu xin tha thứ!
Đường Nghiên Tâm: “Nếu cô đồng ý trả lời tốt vấn đề của tôi, thì tôi có thể xem xét tha mạng cho cô.”
Người phụ nữ bồn tắm: “Tôi sẽ trả lời tử tế.”
Hỏi: “Cô chết như thế nào?”
Trả lời: “Bị ác ma dìm chết trong bồn tắm.”
Hỏi: “Cô đã từng nói dối chú Bowen, có thể nói cho tôi biết cô đã nói dối cái gì không?”
Trong nháy mắt người phụ nữ bồn tắm nghe được câu hỏi, giống như nhớ lại chuyện gì đó khủng khiếp. Sau khi lấy lại tinh thần, cô ta đập đầu xuống đất, não đỏ trắng rơi vãi trên mặt đất còn cô ta không nhúc nhích nữa.
“Đáng tiếc.”
Cũng không biết là đáng tiếc do không có được đáp án hay tiếc máu thịt dơ bẩn.
Đường Nghiên Tâm: “Là cô không hoàn thành giao dịch, không phải do tôi thất hứa.”
Sau đó cơ thể của người phụ nữ bồn tắm bị nén thành một khối thạch lớn, mà Tiêu Hữu Phàm cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì xảy ra với kỹ năng ‘đóng gói’ kỳ lạ trong phân tích số liệu!!!
“Đến cuối cùng anh cũng không vạch trần em, anh đủ tư cách để làm một mồi như.” Đường Nghiên Tâm vui vẻ nói: “Tiếp tục cố gắng…”
Đủ tư cách này, e rằng không chỉ là tư cách làm mồi nhử mà còn làm đồng đội của cô, anh ta cũng đã đủ tư cách rồi. Nếu vừa rồi anh ta lựa chọn sai, không chịu làm mồi nhử hoặc là không giữ được bình tĩnh, có lẽ cô sẽ không ra tay. Nghĩ đến khả năng này, sau lưng Tiêu Hữu Phàm lập tức toát mồ hôi lạnh. Vừa rồi Đường Nghiên Tâm nói vong linh có khứu giác tốt, không cho anh ta cầm cỏ trừ tà, còn bản thân bởi vì vẻ ngoài vô hại của trẻ con này lại thả lỏng cảnh giác.
Kể từ khi biết bí mật của Đường Nghiên Tâm, anh ta vẫn luôn coi cô vô hại, uy hiếp mà anh ta cảm nhận được đều là đến từ lời cảnh cáo của Lộ Tầm Nhất.
Cô quả thật không nên là loại A, trí lực ít nhất là S.
Sự xảo quyệt của vong linh được bộc lộ rõ ràng.
Đội ngũ này thật sự có đáng tin cậy?
Vì những suy nghĩ này, Tiêu Hữu Phàm một lúc sau mới hỏi: “Không ngừng cố gắng là ý gì?”
“Tiếp tục đi săn…Không, là để cho bọn họ đoàn tụ.”
Đường Nghiên Tâm nở một nụ cười vui vẻ: “Dù sao cũng là một gia đình! Thì nên phải
gọn gàng ngăn nắp*.”