Lý Cảnh Chiêu được đưa vào bệnh viện trong tình trạng đa chấn thương, bác sĩ yêu cầu phải truyền máu gấp để tránh tiên lượng bệnh nhân trở nặng.
Lạc Xích mang tâm trạng nghi ngờ lẫn hồi hộp đi theo y tá để lấy máu rồi làm luôn thủ tục xét nghiệm ADN để chắc chắn rằng Trịnh Hà không lừa mình.
Gần hai tiếng đồng hồ cấp cứu Lý Cảnh Chiêu mới được chuyển về phòng hồi sức, tuy nguy hiểm đã qua đi nhưng bác sĩ thông báo rằng vùng não của hắn bị ảnh hưởng nặng và rất có thể sẽ để lại di chứng.
Trịnh Hà mới đầu còn gào khóc, còn sấn tới đánh đấm Lạc Xích để trút cơn căm phẫn của mình, nhưng khi bị ông quay ngoắt sang trừng đôi mắt trắng dã đầy thù hận thì bà ta chỉ lủi thủi ngồi núm khúm một góc dưới hàng ghế chờ run rẩy chẳng dám mở miệng than van.
Ở dãy hành lang vắng tanh lạnh lẽo, ai trong hai người cũng có những trăn trở riêng.
Đối với Lạc Xích là tung tích của đứa con gái mình thương yêu như mạng, Thẩm Khấu không to bằng trời nhưng nó quá lớn để ông bới tung từng ngõ ngách lên để tìm con.
Và một nỗi lo sợ khác cũng chẳng kém bao nhiêu, đó là nếu Lý Cảnh Chiêu chính là con ruột của ông thì những hành vi cầm thú mà hắn đã làm với Tử Di phải xử lý thế nào? Nếu hai đứa là anh em cùng cha khác mẹ thì phải nhìn mặt nhau ra sao khi đã từng chung chăn chung gối giống như vợ chồng.
Lạc Xích muốn đập phá thứ gì đó cho nát vụn, cho đổ bể tan tành, thật khó khăn để ông có thể kiềm chế bản tính côn đồ trong người để chỉ gục mặt vào giữa hai tay đầy bất lực.
Trịnh Hà lén liếc nhìn Lạc Xích mấy lần, cảm thấy rất bất an khi ông ta đã biết Lý Cảnh Chiêu là con ruột của mình, sợ rằng chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến việc thừa kế tài sản sắp tới.
Hiện giờ bà ta có quá nhiều thứ phải lo lắng, vừa lo cho con vừa mong ngóng thông tin của người tình, còn chưa nghĩ xong kế sách để đối phó thì điện thoại bất chợt reo lên.
Thấy cái tên “Diệp Lai” xuất hiện trên màn hình Trịnh Hà liền vội vàng chạy tới chỗ vắng để nghe.
Giọng nói ồ ồ trong điện thoại lọt qua loa rất nhỏ:
“Em gom tiền thêm cho anh đi, càng nhiều càng tốt.
Đám giao hàng vừa bị tóm, bọn cớm đang bao vây cô nhi viện rồi.
Anh phải qua cửa khẩu trước khi chúng bị phát lệnh truy nã.”
“Em vừa mới chuyển tiền cho anh mà, vẫn không đủ sao?”
“Chỉ bằng chừng đó thì làm được gì! Đoạn ghi âm của bà và thằng giang hồ kia đã tràn lan khắp cõi mạng rồi, chuyển đủ tiền mặt qua đây rồi thân ai nấy lo, tôi mà bị tóm thì bà cũng không yên đâu.”
Cuộc gọi bị ngắt dứt khoát không kịp để Trịnh Hà nói thêm câu nào.
Bà ta chẳng thể ngờ kẻ luôn miệng nói yêu thương mình vừa gặp chuyện liền lộ rõ bản chất khốn nạn chỉ lo đường chạy của bản thân.
Lần ngón tay đang run lên vì giận dữ tìm xem tin tức trên mạng về đoạn ghi âm mà Diệp Lai nhắc tới, bà ta lập tức tá hỏa khi thấy cuộc nói chuyện của mình và Lạc Xích lúc ở cô nhi viện đã bị phanh khui.
Giọng điệu sang sảng của gã giang hồ rõ mồn một nhắc đến chuyện tình năm cũ, mấy lời ông ta mắng chửi bà vô ơn cũng được ghi lại rất rõ ràng.
Cũng may là phần ông ta uy hiếp phía sau đã bị cắt, chứ nếu để mọi người và Lý Chính nghe được thì nhất định họ sẽ đào bới lại cái chết năm xưa của mẹ ruột Lý An Thành thì sẽ nguy to.
Nhưng là ai đã làm chuyện này? Là ai đã lén ghi âm? Trịnh Hà tức tốc chạy vào tìm Lạc Xích để đối chất, nhưng vừa mới quay đầu đã đụng phải một tốp cảnh sát mặc sắc phục chỉnh tề nghiêm nghị bước tới.
“Chào bà Trịnh, chúng tôi tới từ Cục Cảnh sát Điều tra tội phạm và trật tự xã hội, mời bà về cơ quan để phối hợp lấy lời khai về hành vi liên quan đến việc buôn bán trẻ em qua biên giới của cô nhi viện Từ Tâm.
Mong bà hợp tác.”
Trịnh Hà chết đứng tại chỗ, từng thớ thịt run lên bần bật.
Bà ta dõi cặp mắt thất thần về phía hàng ghế chờ nhìn Lạc Xích như để van xin, để cầu cứu nhưng ông chỉ nhìn lướt qua rồi lạnh nhạt quay đầu không màng