Trịnh Hà bị giữ lại ở đồn cảnh sát hết một đêm, Lý Chính hay tin cũng không hề cho người đến bảo lãnh.
Mặc dù tính chất vụ án rất nghiêm trọng nhưng lâu nay bà ta chỉ hoạt động ở cô nhi viện Từ Tâm với tư cách là mạnh thường quân nên chưa thể khởi tố giam giữ.
Tuy nhiên, trước khi mọi chuyện sáng tỏ thì bà ta không được phép rời khỏi nơi cư trú, và phải có mặt ngay nếu có lệnh triệu tập của cơ quan điều tra.
Vừa được thả ra Trịnh Hà liền nhận được cuộc gọi của Diệp Lai, ông ta hối thúc bà phải nhanh chóng chuẩn bị tiền, nếu còn chậm trễ thì cả hai đều khó mà sống được.
Tài sản mà Trịnh Hà hiện có đều là nhà và đất, trong hoàn cảnh này muốn bán để lấy tiền mặt là rất khó khăn.
Không còn cách nào khác bà ta đành tới Hoàng Phổ để rút tiền, nhưng kế toán ở công ty lại không nghe lời, còn nhìn bà ta với ánh mắt xem thường chẳng muốn tiếp đãi.
“Hiện giờ người đứng đầu Hoàng Phổ là tổng giám đốc Lạc, chỉ có cô ấy mới có quyền động đến tài chính của công ty.
Mong phu nhân thông cảm.”
Nghe xong câu này Trịnh Hà liền nổi giận đùng đùng, bà ta lao tới túm tóc của kế toán trưởng tát liên tiếp vào mặt cô ấy rồi gào lên mắng chửi:
“Hai mắt của cô bị mù rồi à? Nhìn cho kỹ xem tôi là ai, học ở đâu ra cái cách ăn nói xấc xược như thế hả? Hoàng Phổ là của Cảnh Chiêu, tôi là mẹ của nó, các người phải cúi đầu phục tùng tôi!”
“Phu nhân, đây là nơi làm việc mong bà đừng gây rối!”
Hai nhân viên bảo vệ tiến nhanh tới gần giải vây cho nữ kế toán.
Trịnh Hà thấy mình thất thế thì càng điên tiết hơn.
“Các người định tạo phản chứ gì? Muốn bị đuổi hết cả đám có phải không?”
“Xin lỗi, người có quyền sa thải chúng tôi chỉ có giám đốc Lạc, mời bà rời khỏi đây trước khi chúng tôi dùng biện pháp mạnh!”
Trịnh Hà chết đứng như trời trồng, chỉ vì thằng con trai ngu xuẩn mà bây giờ bà phải chịu mất mặt trước bao nhiêu người, còn bị bọn họ đối xử chẳng ra gì.
Nhưng chuyện này không đúng cho lắm, dù Lạc Tử Di có sở hữu Hoàng Phổ đi chăng nữa thì bà vẫn là vợ của chủ tịch, bọn người thấp kém này do đâu mà dám coi thường bà?
Liếc cặp mắt đỏ ngầu nhìn đám người nhiều chuyện xung quanh, chợt Trịnh Hà sực nhớ tới đoạn ghi âm đang tràn lan trên mạng.
Bà ta tức tốc rời khỏi Hoàng Phổ để lo giải thích với Lý Chính, lúc ra tới sảnh lớn còn nghe được mấy lời dè bỉu ở sau lưng.
“Loại người này mà cũng được làm phu nhân của chủ tịch sao? Không biết trước đó đã leo lên giường với bao nhiêu người rồi.”
“Thì phải có kinh nghiệm mới cướp được chồng của người khác chứ.
Trên mạng mà đồn là cấm có sai, nói không chừng phu nhân trước đây là do bà ta hãm hại đấy.”
Trịnh Hà nghe đầy cả hai lỗ tai, nhưng không thể quay lại đôi co với bọn họ, đây là lần đầu tiên kể từ khi được cái danh xưng là phu nhân của chủ tịch bà lại phải nhẫn nhục đến như thế.
Tài xế riêng đón bà ta trở về nhà họ Lý, lúc ở trên xe nghe được trong radio đang đưa tin về vụ buôn bán trẻ em ở cô nhi viện, và vụ nổ máy bay ở Mộc Khê khiến cả người bà ta run lên mất kiểm soát.
Toàn bộ các trang mạng xã hội ngày hôm nay đều đưa tin tức về Diệp Lai và Trịnh Hà, chuyện Lý Cảnh Chiêu đang cấp cứu ở bệnh viện không hề thông báo ra bên ngoài cũng đã chễm chệ trên tờ nhật báo buổi sáng.
Giá cổ phiếu của tập đoàn Âu Á vì những chuyện này mà lao dốc không phanh, khi nhà họ Lý đã không còn ai có thể gánh vác.
Cộng đồng mạng đoán già đoán non về những mối quan hệ bất chính của Trịnh Hà rồi chửi rủa thậm tệ khiến bà ta hoảng đến mức không dám mở điện thoại lên xem nữa.
Đường đường là chủ tịch phu nhân của tập đoàn truyền thông lớn nhất cả nước vậy mà một tin tức nhỏ này cũng không ém lại được, Lý Chính coi trọng mặt mũi nên chắc chắn sẽ không để chuyện này tràn lan như thế.
Vậy thì ai đã làm? Là ai mà có