Bọn họ luyên thuyên bàn tán không ngớt tiếng làm Ái Nghi đau hết cả đầu, cô há miệng muốn quát lên một tiếng bảo bọn họ im lặng thì chợt trông thấy Lý Cảnh Chiêu đi vào.
Hắn mặc áo sơ mi đen và quần âu cùng màu, dáng người cao ráo cân đối, ngũ quan sắc sảo khiến bao cô nàng trong đoàn phim cứ len lén nhìn theo.
Chỉ riêng có Ái Nghi là trông thấy một cái bao cát đang đi tới để mình giải tỏa, hắn đến thật đúng lúc làm sao.
Cô quay mặt đi, đang khó chịu thế nào thì bày hết lên mặt như thế ấy.
"Sao vậy? Là tâm trạng không vui hay thấy anh nên không vui?"
Lý Cảnh Chiêu đặt lên bàn cốc nước ép cùng vài món ăn vặt rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Ái Nghi.
Nghe đạo diễn gọi điện nói tinh thần của cô không tốt hắn liền bỏ dở cuộc họp chạy đến đây, lần đầu tiên trong đời mua mấy món ăn mà con gái thích đem tới để dỗ dành một người.
Hắn nghiêng đầu nhìn cô, biết rõ không phải là yêu sâu đậm nhưng mỗi đêm thức giấc hắn lại trằn trọc nghĩ về gương mặt này, có quen thuộc và có cả xa lạ khiến tâm tư hắn chẳng phút nào được yên.
Cánh tay Lý Cảnh Chiêu vòng qua ghế của Ái Nghi khẽ chạm vào vai cô, cô chán ghét nghiêng người né tránh, miễn cưỡng lên tiếng:
"Em tưởng giám đốc đang bận lắm chứ, chuyện của chị Thục Khuê còn chưa giải quyết xong sao anh lại có thời gian tới đây nói chuyện phiếm rồi?"
"Giải quyết cái gì cho cô ta?"
Lý Cảnh Chiêu nhíu mày khó hiểu, hắn bắt chéo chân dựa hẳn vào ghế, châm một điếu thuốc rồi đưa lên miệng ngậm lấy đầu lọc, hai mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Hắn kiên nhẫn đợi Ái Nghi lên tiếng nhưng cô lại tỏ ra không muốn tiếp chuyện, gương mặt xinh đẹp nghiêng qua hướng khác, lầm bầm trong miệng cố ý để hắn nghe thấy, "Đàn ông ai cũng trăng hoa như nhau."
"Em nói cái gì cơ?"
Lý Cảnh Chiêu kẹp điếu thuốc ở giữa hai ngón tay, vươn bàn tay còn lại kéo cằm của cô qua, thích thú hỏi lại: "Ai trăng hoa? Ai làm phật lòng em?"
Mùi thuốc lá làm Ái Nghi khó chịu vô cùng nhưng nếu tỏ ra chán ghét thì sẽ khiến hắn nghĩ cô được đằng chân lên đằng đầu, vậy nên cô bày ra dáng vẻ chấp nhận những thứ thuộc về hắn, nhưng âm giọng thì lại chanh chua trách móc.
"Giám đốc Lý, để em kể cho anh nghe một câu chuyện nhé! Có một người đàn ông bảo em thử yêu với anh ta đi, nhưng sau lưng thì lại ra sức bảo vệ cho chị dâu tương lai của mình.
Em bị chị ta nắm đứt hết cả tóc cũng chẳng hỏi han một tiếng nào, xung quanh ai cũng đồn rằng hai người họ có tư tình riêng.
Anh nói xem, người như vậy có nên trông mong gì hay không?"
Lý Cảnh Chiêu bật cười nhìn nét mặt giận dỗi của cô, người đàn ông đó còn không phải là hắn sao.
"Vậy ra, nàng thơ của anh là đang ghen sao?"
"Có là gì của nhau đâu mà ghen chứ, anh về mà lo cho chị dâu của mình đi." Ái Nghi đứng lên, không nể nang người trước mặt một chút nào toan bước đi nhưng cô thừa biết là hắn sẽ giữ mình ở lại.
"Thôi nào… Ai bảo với em là anh lo cho cô ta? Chẳng phải vừa rồi anh cắt hoa hồng, còn kỷ luật cô ta đó sao?" Lý Cảnh Chiêu cũng đứng lên, ném điếu thuốc dưới sàn rồi chà mũi giày dập tắt lửa.
Hắn níu lấy bàn tay mềm mại của Ái Nghi, hạ thấp giọng dỗ dành.
"Vậy thì chứng minh được gì? Lâm Thục Khuê vào Hoàng Phổ trước em tận mấy năm, ai biết được hai người có dùng "quy tắc ngầm" đến chán chê rồi hay không?"
Cô làm như mình ghen đến phát điên rồi, dù trong lòng loang lổ giống như bị chó gặm, ngàn vạn lần cầu cho tên ác ôn này sớm bị trả giá thật nhanh.
Ái Nghi vùng tay ra, quay lưng bước đi, Lý Cảnh Chiêu kiên nhẫn đuổi theo, bất đắc dĩ lên tiếng:
"Em muốn thế nào có thể thương lượng với anh mà, hay là em muốn anh đuổi cô ta đi em mới tin là anh trong sạch?"
Nghe được lời muốn nghe Ái Nghi liền xoay người lại, cô không giấu diếm ý đồ của mình, nhướng cao đuôi mày, nhếch môi hờ hững.
"Đây là anh nói chứ không phải là em nói đâu nha."
Lúc này trên mặt Ái Nghi mới xuất hiện ý cười, Lý