Mười một giờ đêm, khắp các ngả phố đã thưa thớt người và xe cộ qua lại, ánh đèn màu vàng ngà từ trên cao rọi xuống bao phủ cô gái nhỏ đang lang thang bên vệ đường, cái bóng trải dài dưới gót chân lấp vào từng hạt đá nhỏ li ti thêm đơn bạc.
Bốn bánh xe của chiếc ô tô màu trắng chậm rãi lăn bên cạnh, tài xế hạ sát kính xe kiên nhẫn đợi Ái Nghi tìm người, mà người ấy ở đâu cả anh ta và cô đều không hề biết.
Chẳng biết đã rẽ qua mấy làn đường, bao nhiêu con hẻm, đến khi hai chân mỏi nhừ cô dừng lại tại một ngã ba.
Gió bấc quật mạnh vào người khiến cô chao đảo, dựa vào thân cây hoa sứ bên vệ đường, dõi mắt nhìn về xa xăm, bóng đêm hòa vào mắt cô như tròng đen đã lan ra hết cả nhãn cầu.
Thẩm Khấu mênh mông quá, giữa hơn tám triệu người cô biết tìm Lý An Thành ở nơi đâu? Đêm nay đã là đêm thứ hai, suy nghĩ trong cô rệu rã bởi những nỗi lo sợ giống như là ác mộng, sợ anh không về nữa… cô biết phải làm sao đây?
Cái lạnh buốt giữa đêm ngấm vào da thịt Ái Nghi đến tê rần, từng tế bào thần kinh bị siết chặt rồi buông thõng như đã mục nát.
Cô chẳng nhớ mình đã trở về như thế nào, cho đến khi khoá mật khẩu đặt ở cửa "ting" lên một tiếng, lê từng bước chân vụn vặt bước vào nhà rồi đứng nhìn bóng đêm bao trùm mọi thứ xung quanh.
Cảm giác chơi vơi hiện hữu càng thêm rõ, đôi mắt ngấm cái lạnh của đêm chợt nóng lên cay rát, nước mắt lặng lẽ rơi xuống mặt mà không có cái nhíu mi hay tiếng nấc nào.
Có lẽ vì không gian xung quanh đã thu hẹp lại nên cô nghe rõ ràng giọng nói của Lý An Thành vào cái đêm hôm ấy, anh bảo: "Đêm giao thừa anh sẽ đốt pháo hoa cho em ước nguyện."
Anh đã hứa với em rồi, thì đừng thất hứa có được không?
***
Mới đó mà đã hơn năm ngày Ái Nghi mất liên lạc với Lý An Thành, những ngày vừa qua cô vùi mình vào công việc, rời khỏi đoàn phim liền tranh thủ quay quảng cáo cho các nhãn hàng, đến khi dòng người tấp nập đã tản bớt lại lầm lũi đi tìm anh.
Đêm nay đã là giao thừa, sắc xuân đã tràn về khắp mọi nơi, người người háo hức chờ mong khoảnh khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới, chỉ riêng Ái Nghi là chìm trong cô liêu mòn mỏi.
Đoạn thời gian khó khăn này, có lẽ điều an ủi duy nhất đối với cô là Hoàng Phổ đã chính thức chấm dứt hợp đồng với Lâm Thục Khuê, trước khi ra đi cô ta còn phải bồi thường một khoản tiền lớn cho công ty và các nhãn hàng đang hợp tác.
Năm giờ chiều Lý Cảnh Chiêu đã có mặt trước cổng chung cư đón Ái Nghi đến dự đêm tiệc cuối năm do tập đoàn truyền thông Âu Á tổ chức.
Sự kiện thường niên này có rất đông phóng viên của các tờ báo lớn tới lấy tin, bởi những nhân vật giải trí có tiếng tăm đều tụ hợp về đây để chia sẻ thành tích trong một năm đã qua và tận dụng dịp đặc biệt này để quảng bá phim mới.
Lý Cảnh Chiêu chỉ định stylist riêng chuẩn bị trang phục và trang điểm cho Ái Nghi.
Cô khoác lên người bộ váy dạ hội dài màu đỏ xẻ tà cao tới tận đùi khoe trọn đôi chân trắng nuột nà không tì vết, hai dây áo mảnh nổi bật trên bờ vai gợi cảm, mặt trước không hở ngực nhưng mặt sau thì phô bày trọn vẹn tấm lưng trắng mịn và vòng eo thon gọn, thân hình tổng thể cân đối không thừa cũng không khiếm khuyết một điểm nào.
Búi tóc nhỏ xinh được uốn gợn gọn gàng nhưng quyến rũ, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng, đôi mắt hồ ly hay đôi môi mọng đỏ đều là kiệt tác.
Lúc Ái Nghi bước ra xe lần nữa, Lý Cảnh Chiêu phải đứng hình trong vài giây, hắn đã từng gặp qua không ít mỹ nhân, Ái Nghi không phải là người đẹp nhất, nhưng nhan sắc và khí chất này muốn tìm ở Thẩm Khấu có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cô đẹp đến mức hắn không thiết tha tới việc chớp mắt, quyến rũ đến mức hắn muốn ngay lập tức đem về nhà để trưng vào lồng kính.
Hắn khao khát được chạm vào