Sau khi rời khỏi bến cảng, Ái Nghi được đưa đến bệnh viện để băng bó vết thương, dù cô đã bảo mình không có vấn đề gì nhưng Lạc Xích vẫn khăng khăng phải kiểm tra mới yên tâm được.
Có thể nhận thấy người đàn ông này rất yêu thương con gái của mình, nhưng do đây là lần đầu tiên gặp mặt, lại không hiểu rõ lý lịch của ông ấy ra sao nên Ái Nghi rất không thoải mái, lúc nào cũng cảnh giác đề phòng.
Lúc Ái Nghi về tới khách sạn thì đã gần tám giờ tối, Lý Cảnh Chiêu sắp xếp phòng nghỉ cho Lạc Xích ở đối diện phòng của cô để tiện qua lại, mà phòng của hắn cũng ở ngay bên cạnh.
Ngồi bên bàn trà trong phòng nghỉ, dẫu khoảng cách giữa ba người không quá gần nhau nhưng Ái Nghi cảm thấy ngột ngạt giống như đang bị kìm kẹp.
Lạc Xích nắm lấy tay cô, nét buồn rầu lan rộng trên mặt, làm vết sẹo dài dưới đuôi mắt cũng trùng xuống theo.
"Ba cứ tưởng là lạc mất con rồi, sao con đã đến được Thẩm Khấu mà không nói rõ ràng mọi chuyện với Cảnh Chiêu? Nếu không phải nhờ cậu ấy quan tâm giúp đỡ thì có lẽ ba đã sống hết quãng đời còn lại ở trong tù rồi!"
Trong tù? Ái Nghi chợt thấy rợn người, sống lưng cũng tuôn mồ hôi lạnh.
Cô nhìn kỹ người đàn ông trước mặt, tuổi tác khoảng sáu mươi, da hơi ngăm, tóc đã lẫn kha khá sợi bạc, gương mặt không quá bặm trợn, nhưng chắc có lẽ cũng từng một thời tung hoành ngang dọc trong giang hồ nên đường nét vẫn có gì đó rất bức người, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Cô vò nắm tay, cẩn thận tiết chế lời nói của mình sao cho tự nhiên nhất để bọn họ không nghi ngờ.
"Tại vì con nghĩ… dù sao đây cũng là chuyện riêng của gia đình mình nên không muốn làm phiền đến anh ấy.
Ba à, chuyện ba bị bắt… giải quyết đến đâu rồi?"
Lạc Xích không nghi ngờ câu trả lời của Ái Nghi, vì con gái của ông vốn tính tình trầm lặng ít nói, lúc bị cảnh sát bắt ông cũng không hề bảo cô phải tìm người giúp đỡ.
Chỉ là ông không biết tại sao Tử Di lại một thân một mình đến Thẩm Khấu? Lúc nghe Lý Cảnh Chiêu nói cô đang là nghệ sĩ của Hoàng Phổ ông rất bất ngờ, mới có vài tháng không gặp mà con gái đã thay đổi đến mức ông suýt không nhận ra.
"Cũng nhờ Cảnh Chiêu lo trước sau vẹn toàn nên tạm thời bang của chúng ta không bị sờ gáy nữa, nhưng muốn quay về e là hơi khó khăn."
"Chú Lạc cứ yên tâm, cháu đã sắp xếp xong chỗ ở mới cho hai người rồi.
Ngày mai chúng ta sẽ về lại thành phố, chuyện ngày hôm nay con sẽ cho người điều tra xem ai kẻ cầm đầu, đảm bảo sẽ không để Tử Di chịu thiệt."
Lý Cảnh Chiêu tỏ ra rất ân cần chu đáo, rồi quay sang nói với Ái Nghi bằng tông giọng hết sức nhẹ nhàng.
"Chuyện hôm nay là do đoàn phim làm việc tắc trách, anh cũng có một phần lỗi nên mới khiến em gặp nguy hiểm.
Phân cảnh quay này anh đã ra lệnh cắt bỏ rồi, tạm thời em cứ an tâm tịnh dưỡng, khi nào thật sự thoải mái sẽ quay tiếp những cảnh khác trong thành phố."
Cắt đi một cảnh quay đã được đầu tư kỹ lưỡng sẽ chịu lỗ không ít tiền, ấy vậy mà Lý Cảnh Chiêu nói bỏ là bỏ.
Ái Nghi cảm thấy hắn đang thật lòng theo đuổi mình, nhưng một tổng giám đốc lớn như hắn không tự nhiên mà lại dính vào một người có tiền án tiền sự.
Cô nghi ngờ hắn đang có âm mưu riêng để đối đầu với An Thành.
Suốt cuộc nói chuyện Ái Nghi chỉ ngồi nghe, lâu lâu chỉ chen vào vài câu nếu được hỏi, cô không dám thắc mắc nhiều vì sợ Lạc Xích sẽ nhận ra điểm khác lạ của mình.
Muốn điều tra về thân phận thật của cô gái tên Lạc Tử Di này thì không thể gấp gáp được.
Rời khỏi phòng của Ái Nghi, Lý Cảnh Chiêu giữ Lạc Xích lại trước cửa phòng của ông để hỏi một số vấn đề quan trọng.
"Chú Lạc, không biết là ở Thẩm Khấu chú có còn người thân nào hay không? Lúc cháu gặp Tử Di lần đầu, trông em ấy không giống là đang gặp khó khăn cho lắm."
Chẳng những thế, cô ấy còn xông vào tang lễ của Lâm Ái Nghi để làm loạn, rồi dùng chính thực lực của mình giành lấy vai đả nữ trong phim của Trình Khiếu.
Hơn nữa, cô ấy còn dùng cái tên "Lâm Ái Nghi" để ký hợp đồng với hắn, mà khi Tống Văn điều tra về thông