Lý An Thành về lại thành phố ngay trong đêm, trước đó anh đã sai thuộc hạ thu dọn quần áo và đồ dùng cá nhân của mình khỏi căn hộ đang ở, để đề phòng Lý Cảnh Chiêu cho người điều tra tới.
"Thiếu gia, bây giờ chúng ta đi đâu?" Không về chung cư, Tiêu Gia cũng không biết phải đi đâu vào đêm hôm khuya khoắt thế này.
Lý An Thành còn đắm chìm trong những suy tư khổ não, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại không thoát ra, chấm đỏ trên bản đồ vẫn ở nguyên một chỗ không di chuyển.
Xem ra, tối nay dù anh có đợi bao lâu đi chăng nữa cũng chỉ hoài công vô ích mà thôi.
"Tới biệt thự ở Uyển Tây."
"Vâng."
Biệt thự ở Uyển Tây là tài sản riêng của Lý An Thành, mấy năm nay tuy anh không cầm cặp táp lao tâm khổ tứ đấu đá những người ở Âu Á, nhưng khoản đầu tư chứng khoán của anh cũng thu lời đáng kể, nên dù có "vô công rỗi nghề" thì anh vẫn sống rất an nhàn.
Ngôi biệt thự màu trắng ba tầng mang phong cách cổ điển nằm nổi bật giữa các ngôi biệt thự xa hoa khác.
Lý An Thành đứng ở trước cổng hồi lâu không di chuyển, có một chút không đành lòng hiện rõ ở trong anh.
Anh rất ít khi lui tới chỗ này, bởi phần lớn thời gian đều ở trong căn hộ tại khu chung cư tầm trung ấy.
Sau này có Ái Nghi, anh càng không muốn dời đi đâu cả, anh đã nuôi rất nhiều dự định ở trong đầu, và một trong số đó là nắm tay cô ấy đến bất cứ nơi nào mình mỏi gối trùng chân.
Nơi này đủ để cho cô và anh dựng xây một tổ ấm nhỏ, hay xa hơn là cùng nhau chăm bẫm những đứa trẻ của mình.
Nhưng bây giờ anh cảm thấy bản thân đã đặt quá nhiều niềm tin vào mối tình chóng vánh ấy, để rồi mộng ước vụn vỡ như tòa lâu đài được xây trên cát, và đổ nát khi thủy triều dâng.
Anh không mê tín dị đoan, càng không tin vào những mơ mộng hão huyền, nhưng ngay lúc này anh lại tiếc, phải chi ngày hôm ấy pháo nổ rợp trời anh đừng hỏi cô ấy đã ước điều chi… thì biết đâu tình đã không tan không vỡ.
Phải chăng, vì nguyện ước lỡ nói ra rồi… nên nhiệm màu mới mất, và hy vọng kia mới không thành hiện thực…
Lý An Thành chậm rãi nhấc chân đi vào trong, dù không lui tới thường xuyên nhưng nơi này vẫn có người tới dọn dẹp mỗi ngày nên xung quanh rất sạch sẽ.
Anh dừng trước cửa nhà, ngước nhìn vài ngôi sao lưa thưa ở trên cao, nhàn nhạt hỏi:
"Ở bên chung cư thế nào rồi?"
"Dạ thưa thiếu gia, người của chúng ta đã xử lí xong xuôi rồi, cả chủ chung cư và người dân xung quanh đều đã nhận tiền, nếu có người điều tra họ cũng sẽ khai không biết anh là ai."
Lý An Thành gật đầu, sầu buồn giăng đầy trong màng mắt.
Đã biết rõ đó là giọt máu của kẻ thù, vậy mà còn lo sợ Lý Cảnh Chiêu sẽ gây khó dễ cho cô ấy, dẫu có thể tiếp cận anh là một kế hoạch mà họ đã tính toán tỉ mỉ từ lâu.
Là anh tự mình đa tình hay là do anh ngốc nghếch đây?
Lo lắng nhiều như thế nhưng anh vẫn chưa an tâm, lại nghĩ đến chuyện khác, lại giao thêm việc cho Tiêu Gia làm.
"Cậu cho người điều tra xem là ai giật dây thả Lưu Túc ra ngoài, nhất định không được để chuyện này dễ dàng lắng xuống."
Tiêu Gia "vâng" một tiếng rồi lắc đầu rời đi, biết người ta lừa mình vẫn không thể buông bỏ được.
Đúng là sa vào lưới tình thì có là cá hay là người, thì cũng chẳng có loài nào tự mình thoát ra được!
Lý An Thành đứng ở cửa một lúc lâu rồi mới đi vào nhà.
Đồ dùng cá nhân của anh đã được mang đến từ trước và đã được sắp xếp gọn gàng, chỉ còn một bức ảnh cỡ lớn được bọc giấy tỉ mỉ dựng trên sofa.
Nhìn tên studio được in phía ngoài anh liền biết nó là gì, có lẽ chiều nay trong lúc dọn đồ nhân viên đã giao đến tận căn hộ nên người của anh mang luôn về đây.
Trầm mặc một hồi Lý An Thành vẫn không thể nhấc nổi tay để mở, anh sợ nhìn thấy gương mặt đó rồi mình sẽ chẳng kìm