Ái Nghi giật thót người, bàn tay cầm điện thoại cũng phát run, trên đường tới đây cô đã cẩn thận quan sát đảm bảo không có ai theo sau mới yên tâm gọi điện cho An Thành.
Nào ngờ đâu kẻ còn chưa chết đã hóa ma hóa quỷ, hễ cô có dự định gì thì đều bất thình lình xuất hiện để chắn ngang.
Cuộc gọi vẫn đang kết nối, Ái Nghi không thể đột ngột cúp máy vì làm như thế sẽ khiến Lý Cảnh Chiêu nghi ngờ, vậy nên cô chẳng quay người lại giải thích mà tự nhiên diễn trò tiếp tục nói chuyện.
"Ví tiền của chị đang ở chỗ của em sao? May quá, chị cứ tưởng hôm qua mang theo bên người nên đã rơi mất rồi.
Lát nữa tập trung dưới sảnh về thành phố em nhắc chị lấy lại trước khi lên xe nhé.
Cảm ơn em."
Nói xong một tràng dài Ái Nghi mới tắt máy rồi quay sang cười nói với Lý Cảnh Chiêu.
"Em không biết trợ lý của mình đang ở phòng nào, lại sợ thẻ tín dụng mà anh đưa cho em bị mất, nên mới gấp gáp chạy tới đây tìm điện thoại gọi cho em ấy để xác nhận."
"Mất thì làm lại cái mới, chỉ vì một cái thẻ mà chạy tới đây một mình nguy hiểm lắm có biết không?"
Lý Cảnh Chiêu cởi áo khoác ngoài của mình rồi phủ lên vai Ái Nghi.
Mặc dù cử chỉ hết sức ân cần, lời nói chỉ chứa mỗi quan tâm và lo lắng nhưng sắc mặt hắn cực kỳ tệ, mánh khóe nhỏ nhặt này hoàn toàn không đánh lừa được hắn.
"Làm lại cái mới thì đâu còn ý nghĩa gì nữa, chẳng phải anh nói em là ngoại lệ của anh sao, đó là cái thẻ đầu tiên anh đưa cho em mà."
Ái Nghi chu môi nhỏ nũng nịu, vờ như rất trân trọng những thứ thuộc về bọn họ để diễn cho xong vở kịch tình cảm buồn nôn này.
Quả nhiên, sau khi nghe cô nói xong thì nét mặt Lý Cảnh Chiêu đã dịu đi rất nhiều, hắn không tra hỏi gì nữa, chỉ nắm lấy bàn tay của cô xoa nhẹ.
"Đừng nói là một cái thẻ, chỉ cần em đồng ý ở bên cạnh anh, thì mọi thứ thuộc về anh đều sẽ là ngoại lệ chỉ riêng mình em có."
Và đương nhiên, em chỉ được là ngoại lệ của riêng Lý Cảnh Chiêu này!
Phải cố gắng nhẫn nhịn lắm Ái Nghi mới kìm nén không cho cái nhếch môi khinh bỉ lộ ra ngoài.
Cô cười rất ngọt ngào, làm như bản thân đang say mê bởi những lời hứa hẹn gớm ghiếc ấy, nhưng sâu trong thâm tâm thì đang mơ về cái ngày được thâu tóm hết mọi thứ của hắn về làm của riêng mình.
À không! Là của cô và An Thành!
***
Cuộc gọi đã ngắt lâu rồi, màn hình cũng đã tối đen rồi nhưng Lý An Thành vẫn giữ nguyên một tư thế đăm chiêu lo nghĩ.
Hiện tại chỉ mới hơn năm giờ sáng, đèn đường còn chưa tắt, hừng đông còn chưa ló dạng và dĩ nhiên chẳng có trường đua ngựa nào mở cửa vào giờ này.
Từ tối đêm qua đến giờ anh vẫn luôn theo dõi định vị trên điện thoại của Ái Nghi, chấm đỏ trên màn hình không hề dịch chuyển cho tới khi cuộc gọi vừa rồi được kết nối.
Đương nhiên anh sẽ không thấy thoải mái khi còn chưa nghe được giọng của cô thì Lý Cảnh Chiêu đã chen vào, nhưng thay vì ghen tuông tức giận thì anh lại lo lắng nhiều hơn.
Bình tâm lại mà nghĩ thì sẽ nhận ra được rất nhiều điểm bất thường: Tại sao Ái Nghi phải đến trường đua ngựa vào giờ này để lấy điện thoại? Và không thể có chuyện cô gọi nhầm người để hỏi về chiếc ví nào nó.
Phải chăng cô đang bị theo dõi khi đang cố gắng liên lạc với anh? Hoặc có khi nào cô ấy đang bị bọn người kia làm khó hay không?
Nghĩ tới đây Lý An Thành đột nhiên tức giận vỗ mạnh trán mình, Lạc Tử Di là con gái ruột của Lạc Xích, ông ta có thể làm hại máu mủ của mình hay sao? Nhưng mà… những chữ cuối cùng kia hình như cô đang cố ý nói cho anh biết, hôm nay cô sẽ trở về.
Hai luồng suy nghĩ đối nghịch trong anh đang đấu tranh dữ dội, và cuối cùng kẻ lụy tình sẽ luôn bại trận vì một chữ "yêu"! Lý An Thành không quản trước đó mình đã sụp đổ bao nhiêu, hiện giờ anh chỉ quan tâm ở nơi đó liệu Ái Nghi có gặp bất trắc gì hay không mà thôi.
Anh mở điện thoại lên muốn gửi cho cô một tin nhắn để hỏi rõ