Dứt lời, ngón tay của Lý An Thành lập tức đưa vào giữa hai chân của Ái Nghi, cô oằn mình phát ra tiếng thở nặng nề, anh mỉm cười, kéo váy ngủ của cô qua khỏi đầu, rồi luồn tay ra sau lưng thành thục cởi khoá áo lót để giải thoát cho đôi gò bồng no tròn đang bị ép chặt.
Đường cong tuyệt mỹ hiện ra dưới ánh đèn mờ ảo, Lý An Thành ngậm lấy đầu ngực hồng mút nhè nhẹ, nhịp cử động của bàn tay dưới hạ thân bắt đầu tăng tốc, âm thanh va chạm của thịt da vang lên khe khẽ khiến cổ họng của hai người đều trở nên nóng rực, ngọn lửa nồng cháy trong tâm cũng đã lan rộng thành những ham muốn vô cùng mãnh liệt.
Lần này đến lượt Ái Nghi chủ động, cô xoay người ngồi lên bụng anh, ngón tay nhẵn nhụi vuốt ve yết hầu nóng đỏ rồi cúi đầu hôn lên.
Môi lưỡi mềm mại của cô khiến Lý An Thành không kìm chế được sự hưng phấn, anh dụ dỗ cô tiếp tục bằng cách xoa nắn bờ mông căng tròn, âm thở dốc phát ra càng lúc càng gấp chẳng thể tiết chế.
Đến khi nụ hôn của cô dời sâu xuống chạm vào đầu ngực hồng nhỏ thì anh đã không thể nhẫn chịu thêm được nữa.
Lý An Thành nhanh chóng cởi quần áo trên người vứt đi, ôm Ái Nghi ngồi giữa hai chân mình, nhẹ nhàng ấn xuống.
Hai vị trí dưới thân vừa khớp, đồng tử trong mắt anh liền dâng lên một loại xúc cảm lâng lâng mơ hồ mà chỉ riêng cô mới có thể mang lại được.
Trong cảnh khuya vắng vẻ, âm thanh rạo rực vang lên, động tác di chuyển của đôi uyên ương đều đều miết chặt lấy đối phương, độ trơn ướt mềm mại sâu trong da thịt cô nuốt lấy sự căng cứng dũng mãnh nơi anh khiến cả hai đều bị đắm chìm bởi cơn tê dại.
Họ phối hợp ăn ý lên xuống hết sức nhịp nhàng, đến hồi cao trào Lý An Thành đè Ái Nghi xuống giường, nâng hai chân của cô lên, mạnh mẽ ra vào rồi trút cạn dòng nhiệt nóng ấm vào bên sâu bên trong cơ thể cô, không để cho một giọt tinh túy nào rơi ra ngoài phí phạm.
Ái Nghi đang ở trong thế bị động nên muốn cản cũng không còn kịp nữa, cô thở hổn hển nhìn anh, nhíu mày nói khẽ:
“Ở đây không có thuốc tránh thai.”
Lý An Thành ngã úp lên người Ái Nghi, xoa nắn bờ ngực mềm mại của cô, khàn khàn đáp lại:
“Chúng ta sinh em bé đi, em cứ yên tâm dưỡng thai, mọi chuyện còn lại để anh lo liệu.
Đừng ở đây nữa, anh không nỡ.”
Mỗi một lần trầm ngâm nghĩ đến việc vợ mình đang sống cùng với bầy sói dữ thì anh lại ray rứt chẳng yên, dẫu cho mỗi đêm có cùng cô nằm chung một mộng thì anh cũng không thể nào thôi lo lắng.
Chỉ có ở bên cô mọi lúc, nghiêng nhẹ đầu là nhìn thấy được cô thì anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Ngón tay mảnh khảnh của Ái Nghi luồn vào trong nếp tóc của Lý An Thành, hiểu rõ nỗi trăn trở trong anh, cô đặt lên trán anh một nụ hôn chứa ý cười thật ngọt ngào rồi nhẹ giọng trấn an:
“Em đã nói là không sao rồi mà, có ai làm khó được vợ của anh cơ chứ, em vẫn ăn cơm đủ ngày ba bữa, sáng mai là quay trở lại đoàn phim làm việc bình thường rồi.”
Lý An Thành dụi mặt vào ngực cô, bất đắc dĩ thở dài, “Nhưng anh vẫn không yên tâm.”
“Đừng có cau mày, đợi khi nào mọi chuyện được giải quyết xong xuôi, em sinh cho anh bốn đứa nhóc béo mập có chịu không?”
Nghe được lời muốn nghe, Lý An Thành liền ngẩng cao đầu xác nhận lại cho chắc chắn.
“Thật không?”
“Thật.”
Chỉ chờ có thế, nụ cười trên môi Lý An Thành liền trở nên ranh mãnh, anh nhổm người quỳ giữa hai chân Ái Nghi, bắt đầu những động tác mơn trớn.
Cô trừng mắt nhìn anh, lắc đầu xin tha.
“Khuya rồi, nhanh ngủ thôi, em không còn sức nữa…”
“Chúng ta phải tích lũy ngay từ bây giờ, tận bốn đứa đấy không được qua loa đâu, em làm mẹ thì phải có trách nhiệm một chút đi.”
Mặt Ái Nghi méo xệch, không hiểu trong đầu chồng mình đang nghĩ tới cái gì, chuyện này muốn “tích lũy” cũng được sao? Cô chậc lưỡi thu chân, nhưng còn chưa kịp đẩy người ra thì anh đã kê “em trai” của mình tiến vào.
Sắc mặt của Lý An Thành lúc này mới giãn ra thoải mái, anh di chuyển nhẹ nhàng ở bên trong cô, thong thả