Sáng hôm sau Ái Nghi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa kéo dài, cô nheo mắt trở mình nhìn sang bên cạnh thì người chung gối đã rời đi.
Có một nỗi luyến tiếc hiện rõ trong cô, trách sao đêm không dài thêm chút nữa!
Mang tâm trạng uể oải và cái thân đau nhức ra mở cửa phòng, người giúp việc cúi đầu chào cô một cái rồi mới lên tiếng chuyển lời:
“Ông chủ bảo cô xuống ăn sáng, ông nói có chuyện cần bàn.”
Ái Nghi đứng tần ngần một lúc, cơn buồn ngủ vẫn chưa vơi, nhưng rất tò mò muốn biết Lạc Xích có chuyện gì cần bàn bạc với mình?
Cô nhanh chóng vào toilet vệ sinh cá nhân, chợt ngây người nhìn lên tấm gương lớn cạnh bồn rửa mặt có một dòng chữ được vẽ tỉ mỉ bằng màu son đỏ.
“Trưa nay anh đợi em ở cuối đường.
Hôn em”.
Ái Nghi mím môi, cúi đầu nhìn cây son Charlotte Tilbury yêu thích đã gãy mất chóp đầu nằm lăn lóc trong thùng rác mà máu trong cổ họng muốn trào ra khỏi khóe mắt.
Lãng mạn đâu không thấy, chỉ thấy cơn thịnh nộ sắp biến thành dung nham thiêu đốt hết thảy mọi thứ tồn tại xung quanh.
Nếu Lý An Thành có mặt ở đây, chắc chắn cô sẽ bẻ gãy anh ra làm hai mới hả được cơn giận.
Lau sạch dòng chữ chói mắt ấy đi, cô thay một bộ váy màu trắng xòe nhẹ dài ngang gối, đeo sẵn túi xách rồi mang khuôn mặt mộc hậm hực xuống lầu.
Hai tên đàn em của Lạc Xích đã đi đâu từ sớm nên trên bàn ăn chỉ có một mình ông ta ngồi đó.
Cô thu lại biểu cảm khó coi, miễn cưỡng cong môi, chậm rãi đi tới.
“Ba cho gọi con.”
Lạc Xích “ừ” một tiếng rồi bảo Ái Nghi ngồi xuống ăn sáng, bầu không khí giữa hai người luôn trong trạng thái vô cùng gượng gạo.
Đợi phần bít tết trên đĩa của cô đã vơi hơn phân nửa, ông ta mới lên tiếng hỏi:
“Bộ phim con đang quay bao giờ thì đóng máy?”
Động tác tay của Ái Nghi hơi khựng lại, cô ngẩng mặt lên nhìn người đối diện, nhẹ trả lời:
“Dự kiến khoảng đầu tháng tư sẽ hoàn thành thưa ba.”
“Vậy thì con sắp xếp nói với Cảnh Chiêu chuyện chấm dứt hợp đồng đi, ba đã bảo A Phúc và A Tùng đi xem nhà mới rồi, đợi con quay xong chúng ta sẽ trở về Vị Xuyên.”
Bữa sáng đã trở nên nhạt nhẽo, thịt thăn bò nhuyễn trong dạ dày cũng có cảm giác khó tiêu.
Ái Nghi gác nĩa muỗng xuống bàn, dựa lưng vào ghế, thắc mắc hỏi:
“Tại sao chúng ta phải về Vị Xuyên? Sự nghiệp của con đang phát triển rất tốt mà, hơn nữa hợp đồng đã ký kết hai năm, đâu phải muốn hủy là hủy.”
Lạc Xích đã quen với việc sắp xếp và người tiếp nhận chỉ việc nghe theo, vậy nên khi con gái có dấu hiệu “ngỗ ngược” đối chất mình, sắc mặt ông ta ngay lập tức tối sầm lại.
“Sự nghiệp đang phát triển tốt? Con còn dám nói với ba câu này sao? Ba đã cho phép chưa hay là con lộng hành tự quyết? Con không nhớ mình xuất thân từ đâu à? Lỡ như những người ngoài kia biết đến băng nhóm của chúng ta thì bọn họ sẽ nhìn con bằng ánh mắt gì? Có còn hào hứng tung hô hay dìm con bằng đống nước bọt cho đến chết! Nhớ cho kỹ, tên của con là Lạc Tử Di, chứ không thể là cái nghệ danh vay mượn của người đã khuất! Quay xong bộ phim này thì phải về Vị Xuyên với ba, chuyện hợp đồng con không nói thì để ba nói, ba có đủ tiền để đền cho con.”
Thái độ của Lạc Xích rất cứng rắn, mỗi lần ông ta nâng cao giọng thì vết sẹo dưới đuôi mắt cũng nở to ra khiến khuôn mặt càng thêm phần bặm trợn.
Nhưng Ái Nghi nào phải là Lạc Tử Di mà khúm núm nghe lời, trước khi trùng sinh cô đã từng sống hơn hai mươi năm với một người cha chỉ biết la mắng và áp đặt, nên bây giờ cô không muốn phải trải nghiệm điều đó thêm một giây phút nữa.
“Thưa ba, năm nay con đã hai mươi hai tuổi rồi, con có ước mơ, có kế hoạch sống của riêng mình.
Con không thể cả đời cứ trốn trong cái lồng mà ba tạo sẵn, con không phải là viên pha lê chạm nhẹ là vỡ, nhưng cũng chẳng phải cục đất sét mà ba muốn nặn thành hình gì thì nặn.
Nếu ba sợ có một ngày người đời sẽ nhổ nước bọt vào mặt con gái của ba, thì ba rửa tay gác kiếm đi đừng đâm thuê chém mướn nữa là được!”
"Con dám ăn nói với ba bằng cái giọng phản nghịch đó à? Lạc Xích đập bàn đứng dậy, hùng hổ kéo tay Ái Nghi ra giữa nhà, quát nạt lớn tiếng:
“Đi, đi về Vị Xuyên ngay bây giờ, con với cái hư hỏng đến mức không dạy dỗ được nữa rồi! Ba cấm con từ nay trở đi phải ở yên trong nhà, không được giao du với bất cứ ai.”
Cổ tay Ái Nghi