Translator: Nguyetmai
Người tranh biện số một của bên phản đối đứng lên, bắt đầu phát biểu.
"Bên tôi cho rằng, kỹ thuật này đang khích lệ việc không làm mà hưởng! Vì sao? Bởi vì kỹ thuật này làm cho những người không chịu cố gắng chỉ cần nằm nhà đã có thể có được kiến thức, một khi kỹ thuật này xuất hiện, thì việc mọi người đã khổ sở học tập mười mấy năm cũng trở nên uổng công rồi! Vừa nãy người tranh biện của đối phương đã nhắc tới Đại học Minh An, chúng ta có thể suy nghĩ thử cảnh tượng sau khi kỹ thuật này xuất hiện, khi một học trò khổ sở học tập rốt cuộc cũng lấy được giấy báo nhập học của Đại học Minh An, lại nhìn thấy trên đó viết một hàng chữ nhỏ: Chúc mừng bạn, vì toàn bộ nhân loại cùng dùng chung tri thức, nên Đại học Minh An đã giải thể!"
Cả khán phòng lập tức vang lên một trận cười ầm ĩ, rất nhiều khán giả đều cười nghiêng cười ngả. Ngay cả người dẫn chương trình trên sân khấu và những người hướng dẫn cũng cười ra tiếng.
"Ha ha ha ha buồn cười quá đi. Đây là biện luận sao? Đây rõ ràng là một chương trình kể chuyện cười!"
"Đại học Minh An giải tán mà cũng được sao? Có điều nghĩ như vậy cũng đúng, tri thức đã cùng dùng chung, ai còn muốn đến trường đại học để học kiến thức nữa."
"Vậy kỹ thuật này hình như cũng rất hoang đường…"
Một câu chuyện cười vừa được tung ra, số phiếu bên phản đối bắt đầu liên tục tăng lên.
Người tranh biện số một của bên phản đối tiếp tục nói: "Hơn nữa, tất cả mọi người cùng dùng chung thành quả, nó quả thực giống như một game di động thô bạo và vô lý, chém một nhát lên thẳng cấp 999. Mọi người đều không cần thăng cấp nữa, chỉ có thể chém nhau, hơn nữa thuộc tính của mọi người còn giống hệt nhau, người nào ra tay trước người đó thắng! Mọi người hãy nghĩ thử mà xem, trên bàn ăn, vốn dĩ mọi người thường uống rượu và trò chuyện vui vẻ, chia sẻ những bí mật nhỏ và tin tức trong nghề của mỗi người, kết quả giờ thì sao nào? Ầy, anh biết chuyện này không? Tôi biết. Ầy vậy anh biết chuyện kia sao? Tôi cũng biết. Vậy mọi người còn trò chuyện được gì nữa? Những gì tôi muốn nói mọi người đều biết cả? Vì thế viễn cảnh đáng mong đợi mà kỹ thuật này đã chân chính thực hiện được cho con người chính là: Uống rượu vào cái gì cũng biết tuốt!"
Khán giả lại cười phá lên.
Người tranh biện số một của bên phản đối tiếp tục nói: "Thưa các bạn, trên thế giới này không phải có càng nhiều kiến thức càng hạnh phúc. Đôi khi chính vì những điều không biết nho nhỏ, chính vì sự tò mò đối với những sự vật đơn giản, mới thôi thúc chúng ta không ngừng vươn lên, mới có thể duy trì niềm vui của việc khám phá. Hãy để chúng ta tôn trọng những sự khác biệt, tôn trọng sự kính nể đối với kiến thức, đừng để tri thức che mất đôi mắt ham học hỏi của chúng ta, cảm ơn mọi người!"
Khán phòng lại bùng nổ những tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Số phiếu của bên phản đối bắt đầu tăng vọt, chuyển từ 68:32 thành 44:66, tuy vẫn chưa trở lại số phiếu lúc ban đầu, nhưng số phiếu chạy của bên tán thành đã chỉ còn lại 5 phiếu!
Trương Tiểu Văn sốt ruột đến độ vò đầu bứt tai: "Tiêu rồi, làm sao bây giờ anh Chung, phiếu sắp bị kéo ngược về hết!"
Chu Dương cũng thấy hơi lo lắng: "Cảm giác người này nói chuyện cũng bừa phứa ghê, lúc thì bảo Đại học Minh An giải tán, lúc lại nhắc đến game, kết quả còn kéo được rất nhiều phiếu!"
Chung Minh giải thích: "Đây chính là ảnh hưởng của cơ chế thi đấu mới. Nếu đã là biện luận cho đa số mọi người xem, chắc chắn phải tìm cách thuyết phục gần gũi với đời thường. Người tranh biện số một của bên phản đối này rõ ràng đã sửa đổi bản thảo rất nhiều lần, những câu chuyện cười của anh ta đều đặt vừa đúng chỗ, sẽ không hoang đường đến mức làm cho người ta phản cảm, lại có thể điều hòa bầu không khí rất tốt. Anh xem đoạn cuối cùng khi anh ta phát biểu nghiêm túc ngược lại lại không kéo được phiếu mấy, toàn bộ số phiếu đều do hai câu chuyện cười trước đó kéo tới. Chỉ cần khán giả cười, vỗ tay, không khí tăng lên, sẽ có người bỏ phiếu cho anh."
Trương Tiểu Văn nghe vậy càng sốt ruột hơn: "Cảm giác luận điểm của đội chúng ta hơi hão huyền quá. Có điều những khán giả trong trường quay này cũng ba phải quá đi, người này phát biểu kéo được đến hơn hai mươi phiếu, người kia phát biểu lại kéo lại hơn hai mươi phiếu!"
Chung Minh buồn cười: "Biện luận vốn chẳng phải là vậy sao, thế này mới có thể cho thấy hai bên đều thi đấu rất tốt. Tuy chúng ta tài trợ cho một đội, nhưng mọi người cũng đừng đắm chìm quá nhiều vào đó, cứ thoải mái xem chương trình, đừng chỉ mải nghĩ đến thắng thua trong đầu."
Người tranh biện số hai của bên tán thành.
Người tranh biện số hai của bên phản đối.
Những người trong phòng game trơ mắt nhìn cảnh ban đầu từ bên phản đối chiếm ưu thế lớn trở thành bên tán thành chiếm ưu thế lớn, rồi lại bị kéo phiếu đi, rồi lại bị kéo phiếu lại...
Số phiếu cứ như tàu lượn siêu tốc, mức độ quyết liệt của trận thi đấu hoàn toàn vượt
ra khỏi sức tưởng tượng của mọi người!
Hơn nữa khán giả bình luận trên màn hình cũng kích động theo đến mức không chịu nổi. Mỗi lần bên tán thành tung ra một quan điểm mới có sức thuyết phục, trên màn hình sẽ xuất hiện các kiểu bình luận "6666", "Quá có lý luôn", "Vô địch", "Cuộc đấu chung kết". Mà mỗi lần bên phản đối tung ra một quan điểm mới có sức thuyết phục, trên màn hình lại bắt đầu bình luận "Phản bác hoàn mỹ" "Nói hay hơn bên tán thành kia nhiều" "Quan điểm thật thú vị"...
Khiến người ta cảm giác như khán giả bình luận trên màn hình cũng giống khán giả tại trường quay, dường như chỉ thoắt cái đã hóa thân thành cỏ mọc bên đường, cuốn theo chiều gió.
Hơn nữa có thể nhìn ra được, những người tranh biện này cũng đều rất cố gắng, trạng thái tinh thần hoàn toàn khác với lúc ở mùa một!
Bởi vì mùa đầu tiên không có nút bấm để bỏ phiếu, cũng không có máy đếm phiếu tại trường quay. Sau khi mỗi người nói xong đều tự cảm thấy hài lòng, đương nhiên cũng sẽ không có áp lực quá lớn.
Nhưng bây giờ khác rồi, sau khi mỗi người nói xong, khán giả có bỏ phiếu hay không chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra, vì thế những người kia đều dùng hết tất cả vốn liếng, hoặc nghĩ một câu chuyện cười và tung ra các mánh gây hài, hoặc dùng nghệ thuật tăng tiến đầy sức thuyết phục để tăng giá trị, hoặc đánh về mặt tình cảm, mỗi người phát biểu đều cực kì đặc sắc.
Chu Dương cũng xem đến ngơ người: "Móa ơi, chương trình này đặc sắc như vậy sao? Chương trình này với mùa đầu tiên hoàn toàn là hai chương trình khác hẳn! Lúc tôi xem mùa đầu tiên còn tưởng những người tranh biện này đều thuộc kiểu người lập dị tách biệt với đời thường. Từng người một chỉ biết nói cho sướng bản thân mình mà không để ý đến khán giả có thể nghe hiểu hay không. Nhưng bây giờ xem ra bọn họ hình như đều rất có sức hút của riêng mình, rất biết cách nói chuyện!"
Trương Tiểu Văn vội vàng bảo: "Đúng vậy, ai có thể ngờ được cuộc thi đấu này lại quyết liệt như vậy, khác nào thần tiên cãi nhau đâu!"
Một họa sĩ bên cạnh nói rằng: "Xem bọn họ biện luận đúng là một sự hưởng thụ. Tôi cảm thấy mỗi một người trong bọn họ đều rất thích hợp đi làm người quảng cáo mua sắm trên tivi, khả năng kích động này đúng quá mà! Hơn nữa tôi cũng cảm thấy có một cảm giác nhiệt huyết sôi trào, rất muốn đến thi đấu!"
Anh chàng lập trình viên giản dị thật thà lập tức tạt nước lạnh: "Thôi đi, chỉ với trình độ như anh mà đi chắc chắn sẽ bị người ta nói cho đến mức không tìm nổi phương hướng. Người thể hiện kém nhất trong đám người này đều đã tham gia cuộc thi biện luận cấp thế giới. Chỉ với trình độ như chúng ta, đến đội tuyển biện luận của trường đại học cũng không vào được nữa là."
Bây giờ Trương Tiểu Văn cũng không quan tâm đến các loại thiết bị game trong phòng game nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình: "Anh Chung, chẳng lẽ đội chúng ta lại thua sao? Tình thế hiện nay vô cùng không lạc quan. Vô cùng vô cùng không lạc quan!"
Trên màn hình, người tranh biện số hai của bên phản đối thành công dùng một chuỗi mánh gây hài và câu chuyện cười đặc sắc kéo về hơn ba mươi phiếu, mà sau khi kết thúc phát biểu của anh ta, tỷ lệ số phiếu của hai bên tán thành và phản đối đã trở thành 12:88!
Mức chênh lệch cực lớn gần như một so với chín!
Tuy nếu tính theo số phiếu chạy, người tranh biện thứ ba của bên tán thành kéo về thêm hơn hai mươi phiếu nữa là có thể trở lại số phiếu ban đầu. Nhưng người tranh biện số ba của bên phản đối cũng là đội trưởng, anh ta cũng chưa thi đấu!
Chu Dương cũng thấy hơi lo lắng, hận không thể chui vào trong màn hình đi bấm nút thay khán giả, để chuyển hết tất cả phiếu cho bên tán thành.
Một lập trình viên ngồi gần đó len lén chọc Chung Minh một cái: "Chẳng phải anh đã đến xem trường quay sao, anh mau tiết lộ một chút đi, rốt cuộc là bên nào thắng?"
Chung Minh cười ha ha: "Không thể tiết lộ tình tiết được, chăm chú xem tiếp đi."