Editor: Nguyetmai
Đỗ Minh Hiến có chút kinh ngạc.
Lão Kim sao lại có biểu cảm này nhỉ? Cứ như là tên háo sắc nhìn thấy em chân dài 36E vậy?
Kim Hi nhịn không được chen ngang hỏi: "Mấy câu thư pháp này do đại sư nào viết vậy? Phong cách này có chút giống với bút pháp của Khổng đại sư? Không, Cũng không đúng, thiên phú của Khổng đại sư có thừa, nhưng không đủ uyển chuyển. Lẽ nào là Lục đại sư? Cũng không đúng. Rốt cuộc cậu mời ai vậy, studio nhỏ có thể có bút pháp kiểu này, chắc chắn không dễ đâu nhỉ."
Chung Minh ho khan hai tiếng: "Cái này, là do Chung đại sư viết đấy."
Kim Hi mù mịt: "Chung đại sư? Chung đại sư nào nhỉ, sao tôi chưa nghe nói bao giờ?"
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chung Minh cười nói: "Chính là tôi, tôi tự viết đấy."
"Đùa gì thế!" Kim Hi càng kinh ngạc: "Mấy câu thơ này, nét chữ cứng cáp, bút lực đầy đủ, hơn nữa kết cấu sáng rõ, cảm xúc dạt dào, nếu như không phải bậc đại sư tham cứu thư pháp mười mấy năm, thì không thể viết ra được! Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Chung Minh suy nghĩ một chút: "Ừm, 22 tuổi."
Kim Hi tức đến mức đập bàn một cái: "Tôi cũng có thể nhìn ra cậu chỉ mới ngoài hai mươi. Cậu mà có thể viết ra những chữ này, tôi sẽ ăn chai nước suối này tại đây ngay lập tức!"
Đỗ Minh Hiến vội vàng ngăn: "Lão Kim, anh đang làm gì thế, anh không cho phép xuất hiện thiên tài sao? Anh xem rất nhiều người học mỹ thuật, nếu bắt đầu luyện tập từ lúc mười tuổi thì chỉ đến ngoài hai mươi tuổi kỹ năng hội họa chắc chắn là vô cùng tinh tế rồi, tôi thấy thư pháp cũng vậy, không nhất thiết phải bàn về tuổi tác."
Một vị giám khảo gần đó cũng nói: "Đúng vậy lão Kim, Mozart bắt đầu sáng tác nhạc khi ông ấy bốn tuổi, bắt đầu lưu diễn từ năm sáu tuổi, anh phải thừa nhận rằng trên thế giới thực sự có những thiên tài tồn tại."
Lão Kim càng tức: "Không phải, sao có thể so sánh với Mozart được chứ, đó là thiên tài nghìn năm có một thôi? Hơn nữa, thực sự nếu cậu ta có trình độ thư pháp như vậy thì sớm đã bộc lộ tài năng rồi, không thể nào không có tiếng tăm gì trong giới thư pháp như vậy được! Nếu như mời đại sư viết, cậu cứ nói thật ra, tôi rất ngưỡng mộ vị đại sư này. Thế nhưng cậu lại cứ khăng khăng là của mình, thế thì chẳng ra sao làm sao cả!"
Chung Minh có chút bất đắc dĩ: "Thực sự là do tôi viết mà."
Anh cũng cảm thấy bất lực, xem ra mấy vị giám khảo khác cũng bị Kim Hi làm cho phải bối rối!
Nói xong hết về game và cách chơi, vậy mà chỉ một câu hỏi của lão Kim, sự chú ý của ban giám khảo đều tập trung cả vào mảng thư pháp!
Ô Chí Thành cảm thấy chủ đề này có chút lệch lạc, vội vàng tập trung trở lại việc chính, thấy phần cuối bản thảo ý tưởng thiết kế của Chung Minh còn có một điều gây kinh ngạc, liền hỏi: "Cậu nói trước khi màn cuối cùng của game kết thúc sẽ dàn xếp một surprise, đó là gì?"
Chủ đề bị chuyển ngoặt, lão Kim cũng không cướp lời, có điều ánh mắt nhìn Chung Minh rõ ràng không có sự tán thưởng và mong chờ như trước.
Rõ ràng, ông ấy không tin những chữ này là do Chung Minh viết, bởi vì ông ấy thấy những chữ này viết còn đẹp hơn cả chữ ông ấy viết, nhưng Chung Minh trẻ như vậy, hơn nữa không có tiếng tăm gì trong giới thư pháp? Điều này hợp lý sao?
Có điều, những vị giám khảo khác lại không muốn dây dưa chuyện này, lão Kim cũng sẽ không hỏi nữa.
Ô Chí Thành hỏi đến điều bất ngờ ở màn cuối nên Chung Minh thành thật trả lời: "Cuối cùng, thư sinh đối diện với boss cuối Yểm thú của trò chơi, khi đánh cho Yểm thú mất máu đến 90 phần trăm, Yểm thú sẽ hấp thụ toàn bộ ác mộng và những cảm xúc tiêu cực, điên cuồng bành trướng, biến thành một con quái vật lớn mạnh dường như không thể đánh bại. Lúc đó, thư sinh phải dùng chiêu thức mạnh nhất của cậu ấy, cũng là tác phẩm thư pháp mạnh nhất của cậu ấy: "Tế Điệt Văn Cảo"!"
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lấy một tác phẩm như thế làm vật dẫn, tất cả những căm phẫn, khổ cực, oán hận trong lòng thư sinh đều biến thành sức mạnh, biến thành con dao sắc bén để tiêu diệt Yểm thú, cuối cùng tiêu diệt hoàn toàn Yểm thú. Những cảm xúc tiêu cực mà Yểm thú thu được bị tiêu tán toàn bộ, mọi người thoát khỏi ác mộng, tỉnh giấc, thế giới khôi phục lại sự bình yên."
Ô Chí Thành nghe Chung Minh trả
lời xong, có chút hối hận.
Mẹ nó chứ, điểm surprise cuối cùng, vẫn cứ liên quan đến thư pháp là sao!
Vốn dĩ Ô Chí Thành muốn lái mọi người ra khỏi chủ đề thư pháp, tránh để tính khí lão Kim bộc phát sau đó lại bắt lỗi, vậy mà lái đi lái lại cuối cùng lại quay về chủ đề này!
Lão Kim cũng có chút bất ngờ: "À, "Tế Điệt Văn Cảo", cũng được đấy, nhưng cảm xúc có vẻ không đúng lắm."
Chung Minh đáp: "Nếu như chỉ nhìn từ nội dung, những tác phẩm kiểu như "Chính Khí Ca" rõ ràng sẽ thích hợp hơn. Chỉ có điều, nếu thư pháp trong game đã là nội dung quan trọng, tất nhiên muốn chọn một tác phẩm có trình độ cao hơn về mặt thư pháp."
Lão Kim gật đầu: "Cũng có lý. Vậy "Tế Điệt Văn Cảo", cậu định dùng bản của Mao đại sư hay là bản của Chu tiên sinh vậy? Bản quyền đã mua được chưa?"
Lão Kim dừng một chút, lại nói: "Nếu như không mua được thì tôi có thể đi nói giúp cậu chuyện này xem sao, bỏ ra một ít tiền, cũng coi như giúp ích cho việc truyền bá thư pháp."
Chung Minh cười cười: "Cảm ơn ý tốt của ông, có điều tôi không định dùng tác phẩm của ai cả, tôi định tự viết."
Mặt lão Kim tối sầm lại. Lại nữa!
Trước đó lão Kim vẫn luôn nhẫn nhịn, nhưng lúc trước chỉ là mấy câu thơ đơn giản mà thôi, chắc tổng cộng chỉ mười mấy chữ, dễ viết hơn nhiều.
Bởi vì thư pháp không chỉ là chữ, kết cấu và cảm xúc cũng rất quan trọng!
Chữ viết càng nhiều, kết cấu tổng thể càng khó nắm bắt, cảm xúc cần biểu đạt dĩ nhiên cũng phong phú hơn!
Càng huống chi, hiện tại có rất nhiều nhà thư pháp từng viết lại các câu thơ cổ nhưng riêng các câu thơ lựa chọn vào game lại không được nhiều người lựa chọn, mấy câu thơ kiểu "Gió xuân nào có qua cửa ải Ngọc Môn đâu!", "Bắn người trước tiên bắn ngựa, bắt giặc nên bắt tướng trước", quả thật người viết không nhiều.
Nhưng "Tế Điệt Văn Cảo" là gì? Nó được gọi là cổ kim đệ nhị hành thư*!
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
(*) Hành thư: tên gọi một kiểu chữ thư pháp.
Ba tác phẩm Hành thư lớn thường được nhắc đến trong lịch sử lần lượt là "Lan Đình Tập Tự", "Tế Điệt Văn Cảo" và "Hoàng Châu Hàn Thực Thiếp". Về "Lan Đình Tập Tự" và "Hoàng Châu Hàn Thực Thiếp" cho vào trong game chắc chắn không hợp lý, bởi vì tình cảm hàm chứa bên trong hoàn toàn không phù hợp với ý nghĩa của game.
Trong game, thư sinh chiến đấu với Yểm thú mang cảm xúc bi tráng, hùng dũng, chỉ có cảm xúc trong "Tế Điệt Văn Cảo" là tương đối phù hợp. "Lan Đình Tập Tự" và "Hoàng Châu Hàn Thực Thiếp" cái thì quá cởi mở, cái thì lại quá thê lương, đều không hợp.
Nói nhiều như vậy, trọng điểm ở chỗ "Tế Điệt Văn Cảo" là tác phẩm Hành thư thứ hai trong thiên hạ được công nhận, những nhà thư pháp hiện đại đều đang viết, có thể nói phàm là những nhà thư pháp có tiếng trên thế giới này, không ai chưa từng viết "Tế Điệt Văn Cảo" cả!
Những câu thơ lúc trước thì bỏ đi, nhưng tác phẩm thư pháp cấp cao như "Tế Điệt Văn Cảo" còn đòi tự viết??
Kim Hi có chút tức giận, cảm thấy thanh niên trước mặt này có chút không biết trời cao đất dày là gì: "Cậu muốn viết "Tế Điệt Văn Cảo", hình như hơi không biết tự lượng sức rồi đấy! Nội dung của "Tế Điệt Văn Cảo" rộng mở, ngoài chặt trong lỏng, cấu trúc chặt chẽ, bổ sung lẫn nhau. "Hải Nhạc Danh Ngôn" của Mễ Phất khen là "Nỏ cứng muốn giương, trụ thép đứng thẳng, hiên ngang không thể lẫn lộn được". Một thanh niên như cậu chắc chắn chưa từng trải qua những cảm xúc phẫn uất tuyệt vọng này, làm sao có thể viết ra được?"