Editor: Nguyetmai
Đỗ Minh Hiến ngồi bên cạnh cảm thấy có chút không ổn, tính bướng bỉnh của lão Kim lại tái phát tồi!
Chung Minh muốn tranh phải do mình vẽ, cho dù là thơ cũng phải do mình tự viết, lão Kim chắc chắn sẽ không để ý, nhưng tự viết thư pháp thì lão Kim sẽ phải bắt lỗi cẩn thận rồi!
Đương nhiên, gọi là bắt lỗi thì hơi nặng, chỉ đơn giản là những nhà thư pháp như ông ấy đều ôm một lòng thành kính sùng bái những cuốn thư pháp kinh điển!
Chung Minh gãi gãi đầu: "Ông nói cứ như bản thân từng xem qua bản gốc của "Tế Điệt Văn Cảo" vậy."
Kim Hi nhất thời nghẹn lời: "Tôi chưa xem qua, lẽ nào cậu xem qua rồi?"
Chung Minh: "Ừm... Tôi cũng chưa xem qua."
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kim Hi tức giận nói: "Vậy thì cậu ra vẻ cái gì!"
Chung Minh: "Mọi người đều chưa xem qua, vậy thì tại sao tôi không thể viết chứ?"
Kim Hi: "..."
Quả thực, thế giới này vốn không có ai từng xem qua bản gốc của tác phẩm thư pháp "Tế Điệt Văn Cảo"!
Trước đây đương nhiên từng có vô số tài liệu về "Tế Điệt Văn Cảo", thế nhưng sau cuộc khủng hoảng trí tuệ nhân tạo, đừng nói bản gốc và bản sao, ngay cả phiên bản scan kỹ thuật số của bản gốc cũng không tìm thấy nữa!
Hiện nay những nhà thư pháp viết "Tế Điệt Văn Cảo" đều tự do phát huy dựa theo các tài liệu ghi chép lại!
Ví dụ như viết dựa trên nội dung "Tế Điệt Văn Cảo" trong một số tài liệu khái lược, những phần như: "Đất Thổ Môn lấy lại rồi, quân hung đồ phải khốn đốn. Thế mà tên tặc thần không cứu, khiến cô thành lại bị vây bức. Làm cho cha bị bắt, con hy sinh." đa phần đều bị lược bỏ khi các nhà thư pháp hiện tại phục hiện tác phẩm này.
Việc phục hiện còn dựa trên một số lời mô tả của các nhà thư pháp về "Tế Điệt Văn Cảo" trong tài liệu lịch sử kiểu như là: "Hữu Lỗ Công tế huynh tử Quý Minh thiếp tiền thập nhị hành thậm tù uyển, hành mạt tuần "nhĩ ký" tự, hữu chuyển chí "ngôn" tự tả chuyển nhi thượng, phục xâm "khủng" tự, hữu bàng nhiễu "ngã" tự, tả xuất chí hành đoan. Nhược hữu liệt văn, quát dữ bối chỉ phùng hợp..." v.v... Lúc những nhà thư pháp hiện đại viết "Tế Điệt Văn Cảo", tự nhiên cũng viết dựa vào những nội dung này.
Ngoài việc tham khảo rất nhiều tài liệu, còn cần cố gắng hiểu những cảm xúc phong phú có trong cuốn thư pháp này càng nhiều càng tốt, trải nghiệm cảm xúc đau buồn phẫn nộ và đưa vào trong các con chữ.
Có thể nói, muốn trở thành nhà thư pháp ở thời hiện đại thì không thể thiếu năng lực khảo cứu và năng lực ghi nhớ mạnh...
Cho nên lão Kim mới tức giận như vậy, bởi vì như ông ấy thấy, năng lực khảo cứu, thư pháp, cảm xúc, ba mặt này thì Chung Minh đều vô cùng thiếu sót!
Nói chính lão Kim thôi, có lẽ cũng đến những năm gần đây mới dám thử viết "Tế Điệt Văn Cảo", hơn nữa viết ra cơ bản cũng ngại lấy ra cho người khác xem, mấy năm trước đến thử còn không dám thử.
Bây giờ nghe nói thằng ranh này nghé con mới sinh không sợ hổ, lại muốn tự viết "Tế Điệt Văn Cảo" bất ngờ cuối game, việc này lão Kim có thể không có ý kiến sao?
Cảm giác này giống như giáo sư đại học nghe một học sinh trung học nói mình đã chứng minh được "Giả thuyết Goldbach*" rồi vậy, phản ứng đầu tiên là "thật vô lý"!
(*) Giả thuyết do nhà toán học Đức Goldbach đưa ra, một trong những bài toán đến nay nền toán học vẫn chưa thể giải được.
Nếu như Chung Minh nói, muốn đi mua bản quyền tác phẩm "Tế Điệt Văn Cảo" của một số đại sư thư pháp thì Lão Kim chắc sẽ không bắt lỗi, nhưng Chung Minh nói muốn tự mình viết, chuyện này thực sự khiến lão Kim rất khó chịu!
Thấy tính khí bướng bỉnh của lão Kim lại tái phát, Đỗ Minh Hiến vội vàng khuyên: "Thôi được rồi, lão Kim à, chúng ta đã đánh giá game này gần hai mươi phút rồi đấy, đã quá giờ rồi. Anh muốn nói gì, có thể mời nhà thiết kế này ở lại nói chuyện riêng, không nên chiếm thời lượng đánh giá của các thí sinh khác chứ, phía sau vẫn còn mấy người dự thi đang chờ đấy."
Lão Kim nhìn đồng hồ, quả thật là đã quá giờ rồi.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kim Hi gật gật đầu: "Thôi được. Thực ra tôi có chút ý kiến về phần thư pháp này, còn những thứ khác, tôi thấy đều rất tốt. Các anh
thấy sao? Nếu như không có vấn đề gì thì tạm thời cho qua đi."
Ô Chí Thành cũng đồng ý nói: "Tôi cảm thấy thiết kế vô cùng hoàn chỉnh, tạo hình mỹ thuật cũng rất tuyệt, chỉ cần game này làm hoàn chỉnh theo kế hoạch của bản thảo thiết kế, chắc chắn sẽ là một tác phẩm không thể nào tuyệt vời hơn."
Một giám khảo khác hỏi: "Vậy thì còn có câu hỏi về vấn đề kỹ thuật nữa không?"
Ô Chí Thành lắc đầu: "Tôi thấy thôi bỏ đi, đã quá giờ rồi, hơn nữa, trình độ nhà thiết kế cao như vậy, lập trình có lẽ cũng không tệ."
Các giám khảo khác đều nhất trí cho qua.
Kim Hi nói với Chung Minh: "Cậu đợi một lát, đừng về vội, đợi buổi chất vấn kết thúc tôi phải đàm đạo với cậu về chuyện "Tế Điệt Văn Cảo"."
Đỗ Minh Hiến không còn gì để nói, lão Kim này sao lại cư xử giống một đứa trẻ như vậy!
Chung Minh cũng thực sự cạn lời, cảm giác như nghe thấy câu "Ở lại lớp sau giờ học" ở trường vậy, quả thực quá khó hiểu.
Chung Minh bước xuống, trở về chỗ ngồi của mình.
Châu Sâm nhỏ giọng nói: "Tình hình gì vậy, mọi người lên chất vấn mười phút là xong, cậu thì hai mươi phút mà vẫn không hết chuyện, tôi thấy giám khảo họ Kim kia đang nhằm vào cậu thì phải?"
"Làm sao mà tôi biết được. Có thể là yếu tố thư pháp trong game này đã kích thích ông ta đấy..."
Theo lý mà nói thì trả lời chất vấn xong là có thể về, game "Sương khói thủy mặc" cũng đã qua vòng sơ thẩm. Nhưng Kim Hi cố ý giữ Chung Minh lại, hình như vẫn muốn phản bác lại Chung Minh.
Đã vậy thì ở lại thôi, phản bác thì phản bác, cảm thấy nếu hôm nay không giải tỏa hết thì vết nhơ "không biết trời cao đất dày" này không thể nào rửa sạch được.
Rất nhanh, việc đánh giá mấy game còn lại đều xong xuôi.
Có thể thấy được điều lão Kim quan tâm không phải là những game này, ông ta cứ vừa làm vừa lén nhìn Chung Minh bên kia, có lẽ sợ anh chạy mất.
Chung Minh không chút hoài nghi, nếu bây giờ mình dám đứng đậy đi ra ngoài, lão Kim thực sự có thể nhảy từ trên bục xuống đuổi theo đấy.
Cuộc đánh giá vừa kết thúc, lão Kim không đợi được lập tức đi xuống dưới: "Đi, cùng đi ăn, ăn cơm xong chúng ta cùng hàn huyên về chuyện "Tế Điệt Văn Cảo"!"
"Hả?"
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hả cái gì mà hả, đi, đến nhà ăn, tôi mời cậu một bữa." Lão Kim lôi Chung Minh đi ra ngoài, Châu Sâm cũng chỉ có thể bám theo.
Mấy giám khảo khác đều đang cười thầm, tính khí lão Kim này vẫn y như ngày trước.
Kim Hi là hội viên của Hiệp hội Thư pháp, cũng là giáo sư ở Học viện Mỹ thuật Quang Hoa, Chung Minh và Châu Sâm vừa hay cũng đang phát phiền vì không biết buổi trưa đi đâu ăn, giờ thì tốt rồi, có người bao ăn.
Cũng tiện đây tham quan một chút nhà ăn của Học viện Mỹ thuật Quang Hoa.
Đến nhà ăn, lão Kim gọi vài món.
Chung Minh phát hiện ra lão Kim này cũng là một người giàu cảm xúc, lúc trước trên sân khấu cư xử với Chung Minh như vậy không phải là có thành kiến gì, đơn giản là vì nghi ngờ Chung Minh chém gió.
Rõ ràng lão Kim cũng đánh giá rất cao Chung Minh, dù sao nhà thiết kế có thể kết hợp thư pháp vào trong game hay như vậy quả thực không nhiều, anh chàng lại còn trẻ, tiền đồ vô cùng rộng mở.
Cho nên lão Kim mới định đàm đạo với Chung Minh về "Tế Điệt Văn Cảo", để anh bớt không biết trời cao đất dày là gì mà lạc lối trên con đường thư pháp này.