Editor: Nguyetmai
Ngày hôm sau, Chung Minh mang theo bản demo của "Hộ vệ vòng Hoàng đạo", đi tới trụ sở chính của Công ty Khoa học Công nghệ MMOA.
Tòa nhà trụ sở của Công ty Khoa học Công nghệ MMOA, là một kiến trúc độc đáo, quả thực vô cùng hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Đây không chỉ là tòa nhà làm việc, bên trong cũng bao gồm cơ sở vật chất hoàn thiện, khu làm việc, nhà ăn, phòng tập gym, cái gì cần có đều có, thậm chí còn có lớp trung học và tiểu học. Ngoài ra môi trường tổng thể trông cũng rất đẹp, bên trong có khu sinh thái ngập mặn lớn, tài nguyên sinh học, có thể nói là làm việc, nghỉ ngơi, sinh sống, sinh thái đều đầy đủ.
"Cảm giác trụ sở này rất được, coi như một mục tiêu nhỏ cho tương lai của Công ty Giải trí Tương tác Vi Quang đi."
Chung Minh cảm thán.
Nhờ trợ lý của Lâm Hiểu Quang hướng dẫn, Chung Minh đi tới studio của Phó Tổng Giám đốc Lâm Hiểu Quang.
"Thầy Chung, anh đã đến rồi."
Lâm Hiểu Quang đứng dậy nghênh đón, có thể nhìn ra gần đây trạng thái tinh thần của anh ta không được tốt, có thể là vì chuyện mở bán máy chơi game cầm tay đã khiến anh ta sứt đầu mẻ trán.
"Sắc mặt của sếp Lâm không được ổn lắm, gần đây ngủ không ngon à?" Chung Minh trêu ghẹo.
Lâm Hiểu Quang cười khổ: "Haiz, còn có thể có chuyện gì ngoài chuyện máy chơi game cầm tay nữa. Chênh lệch với mong muốn quá, cấp trên tạo không ít áp lực. Nào, uống trà đi."
Trợ lý bưng nước trà cho Chung Minh.
"Game bên phía thầy Chung làm xong chưa? Hôm nay anh mang bản demo tới hả?" Lâm Hiểu Quang cũng khá nóng vội, nên trò chuyện vài câu xong bèn trực tiếp đi vào chủ đề chính.
Chung Minh gật đầu: "Mang rồi, cài đặt trên thiết bị thử đi."
Chung Minh đưa cho Lâm Hiểu Quang một chiếc ổ cứng di động.
Ổ cứng di động ở thế giới này cũng to cỡ như USB ở kiếp trước, nhưng dung lượng lại lớn hơn nhiều.
Trợ lý vội vàng vươn tay ra đón lấy, chỉ sau một lát đã mang một chiếc máy chơi game cầm tay trở lại.
"Cài xong rồi."
Trợ lý muốn giao cho Chung Minh trước, nhưng Chung Minh lại tỏ ý cứ trực tiếp giao cho Lâm Hiểu Quang.
Lâm Hiểu Quang đón lấy chiếc máy chơi game cầm tay, trong đó đã cài xong bản demo chơi thử "Hộ vệ vòng Hoàng đạo", có thể chơi ngay lập tức.
"Được, tôi thử chơi trước đã. Có gì cần chú ý không thầy Chung?" Lâm Hiểu Quang hỏi.
Phần lớn bản demo chơi thử, thường có rất nhiều vấn đề, ví dụ như một số bug, một số chỗ chưa cải tiến xong, hoặc thiếu chỉ dẫn cho người chơi mới vân vân. Lâm Hiểu Quang hỏi trước một câu cũng là theo thói quen.
Chung Minh lắc đầu: "Không có gì cần chú ý, demo là khoảng 10 phần trăm nội dung phần đầu của game được sản xuất, bao gồm chỉ dẫn cho người chơi mới, hơi thiếu một số CG mà thôi. Tôi cũng không nói quá nhiều nữa, sếp Lâm, anh tự mình trực tiếp trải nghiệm là được."
Lâm Hiểu Quang trực tiếp đăng nhập vào game.
Bởi vì đây là phiên bản chơi thử, nên vẫn chưa có phần CG mở đầu, mà được thay bằng vài dòng chữ kể chuyện đơn giản. Lâm Hiểu Quang biết đây chỉ là việc nhỏ không đáng kể, vì vậy không hề để ý, trực tiếp vào game.
Nhân vật chính Tinh Lan, xuất hiện trong một thần điện mang phong cách của Hoa Hạ, quan sát xung quanh thấy trung tâm thần điện có mười hai pho tượng thần xếp thành vòng tròn, tạo hình của mỗi pho tượng đều không giống nhau.
Tuy khác xa so với hình dáng của những con vật thật, nhưng Lâm Hiểu Quang liếc qua đã có thể nhận ra đó chính là mười hai con giáp của nền văn hóa Hoa Hạ, chẳng qua được cách tân nhằm tăng thêm tính nghệ thuật mà thôi.
Tạo hình nhân vật, trang phục, bao gồm cả toàn bộ kiến trúc trong thần điện, phong cách nghệ thuật của những pho tượng thần đều mang dáng vẻ đặc trưng của văn hóa Hoa Hạ.
Nhưng cũng không phải phong cách cổ trang thường gặp, mà là phong cách của thời viễn cổ xa xưa.
Ví dụ như trang phục của nhân vật chính Tinh Lan, thoạt nhìn sẽ thấy giống những món đồ dệt đơn giản ở thời kỳ thượng cổ, lại phối hợp với một ít xương thú, nanh thú và màu vẽ làm trang sức, nhìn vào có thể thấy được phong cách Hoa Hạ trong đó, nhưng lại khác biệt rõ rệt với những game mang phong cách Hoa Hạ trên thị trường.
Màn hình hiện lên một vài gợi ý đơn giản của hệ thống: "Đánh bại những con giáp bảo hộ đang dạo chơi ở trên vùng đất này, như vậy mới có thể làm cho các bức tượng tương ứng bị vỡ nát. Khi đánh bại toàn bộ con giáp bảo hộ, sẽ khiến người được cải tử hồi sinh."
Lại nhìn về phía cô gái nằm trên đàn tế lễ, mục tiêu của game vô cùng rõ ràng, chính là làm cho tất cả các pho tượng thần đều vỡ nát, giúp cô gái này sống lại.
Vốn dĩ những kịch bản này sẽ được thể hiện bằng một đoạn phim hoạt hình theo hệ thống thời gian thực, nhưng đây là bản demo chơi thử, nội dung của phần này cũng không quan trọng, vì vậy có thể dùng một câu nói để tóm tắt lại.
Chẳng qua cốt truyện của game này quả thực cũng khá đơn giản, không khó để dùng một câu tóm tắt lại.
Lâm Hiểu Quang đẩy cần điều khiển trên máy chơi game cầm tay lên, nhân vật cũng vì thế mà tiến lên phía trước.
Cần điều khiển xoay sang bên phải, hình ảnh cũng thay đổi.
"Độ linh hoạt không tệ."
Lâm Hiểu Quang hơi ngạc nhiên, nhìn từ những động tác đơn giản lúc mở đầu có thể thấy trong dòng game hành động phiêu lưu, độ linh hoạt cũng khá quan trọng.
Không dễ để làm được điều này, bởi vì Lâm Hiểu Quang biết trước đây Chung Minh và studio Vi Quang chỉ phát triển một vài game 2D, chưa có kinh nghiệm phát triển dòng game 3D, game 3D đầu tiên đã có thể làm cho hành động của nhân vật linh hoạt như vậy là một chuyện vô cùng khó khăn.
Bởi vì yêu cầu của dòng game 3D khá cao, dựng hình nhân vật hay chuyển động đều là những thử thách lớn. Nhất là phần chuyển động, nếu như không có hệ thống ghi hình chuyển động*, thì toàn bộ động tác của nhân vật đều phải dựa vào các thuật toán của hệ thống và những điều chỉnh thủ công của họa sĩ tạo hình chuyển động, nếu những nội dung chi tiết xuất hiện một sai sót nhỏ thì rất có thể sẽ khiến người chơi cảm thấy động tác của nhân vật rất cứng ngắc.
(*) Motion capture: công nghệ nắm bắt cử động của một đối tượng để dùng trong kỹ xảo phim hoạt hình, tạo tầm nhìn cho robot, nhiều lĩnh vực khác như quân sự, y học..v.v.
Nhưng "Hộ vệ vòng Hoàng đạo" không xuất hiện vấn đề này, động tác của nhân vật rất tự nhiên, thậm chí có những động tác nhỏ được làm như đời thật, nhìn có vẻ vô cùng chân thực.
Sau khi rời khỏi thần điện, hệ thống xuất hiện càng nhiều gợi ý hành động, bao gồm chạy, nhảy, bắn tên, cưỡi ngựa,...
Những động tác này đều được thực hiện dựa theo cách ấn những phím tương ứng trên bàn phím, nên khi bắt đầu cũng không gặp khó khăn gì, chỉ cần là người chơi game lâu năm đều sẽ vô cùng quen thuộc với những động tác này.
Lâm Hiểu Quang liên tiếp nhận được ba sự ngạc nhiên vô cùng lớn.
Đầu tiên, không chỉ có động tác của nhân vật không tệ, mà bao gồm cả hiệu quả của sự biến đổi tác động vật lý của cả thế giới. Thậm chí là động tác của con ngựa, cảm giác khi nhân vật kéo cung đều rất tốt! Lúc nhân vật kéo cung và bắn tên, cần điều khiển của máy chơi game cầm tay cũng sẽ truyền đến cảm giác rung nhẹ, còn sự thể hiện những biến động khác như quần áo nhân vật bay phất phơ khi có gió thổi đến, bụi cỏ đung đưa theo chiều gió,... các hiệu quả vật lý đều cực kì hoàn thiện.
Tuy những hành động này có thể thực hiện được thông qua thiết bị lập trình, nhưng cần phải điều chỉnh từ từ, một vài người sản xuất vì muốn đỡ tốn công mà trực tiếp sử dụng các hiệu quả có sẵn, nhưng khi so với hiệu quả được điều chỉnh tỉ mỉ thì chắc chắn sẽ cách nhau một trời một vực.
Sự ngạc nhiên thứ hai chính là phong cảnh tuyệt đẹp!
Phi ngựa trên thảo nguyên, cảnh vật trải rộng tít tắp đến tận chân trời.
Phía sau lưng nhân vật là một thần điện khổng lồ, mà ở xa xa trên thảo nguyên có thể thấy được những dãy núi trập trùng, những đám mây lững lờ trôi trên bầu trời, ánh mặt trời xuyên qua các tầng mây, chiếu lên trên mặt đất, hiệu quả ánh sáng cực kì tốt.
Loại cảm giác mênh mông vô bờ bến này cộng với hiệu quả ánh sáng cực kì tốt làm cho người mới rời khỏi thần điện như Lâm Hiểu Quang cảm thấy thân tâm tràn ngập sự vui sướng.
Thư thái, tự do, thoáng đãng!
Ba game trước, kể cả "Ánh bình minh hắc ám" đều không thể mang đến thứ cảm giác này.
Lâm Hiểu Quang cũng hơi buồn bực, về lý mà nói, tính năng của máy chơi game cầm tay sẽ rất khó truyền tải được hiệu quả ánh sáng ở mức độ này. Như "Ánh bình minh hắc ám" cũng không thể không chia thế giới thành những khu vực nhỏ, khi ở trong các khu vực nhỏ có thể điều chỉnh tính năng đến mức độ này, nhưng khi đi đến khu vực khác thì nhất định phải đợi load.
Nhưng đến tận bây giờ, một thế giới rộng lớn như vậy, hình như chưa có khu vực nào yêu cầu phải đợi load, chẳng lẽ đây là bản đồ không giới hạn*?
(*) Bản đồ không giới hạn: ý chỉ trong game không chia ra các khu vực bản đồ khác nhau mà là cả một tấm bản đồ lớn với các phần nhỏ khác nhau, khi di chuyển giữa các phần trong game không cần phải đợi load lại như một số game chia từng khu vực bản đồ riêng.
Sự ngạc nhiên thứ ba là những gợi ý và hướng dẫn của game vô cùng tự nhiên.
Không cần phải nhắc đến những thứ như chạy nhảy, lăn lộn, cưỡi ngựa, bắn cung, vì đó đều là những cài đặt cơ bản. Nhưng khi tìm boss, game yêu cầu nhân vật chính phải đến được khu vực hoạt động của boss trước, rồi giơ kiếm lên dưới ánh mặt trời, nơi mà tia nắng mặt trời khúc xạ vào chính là vị trí của boss mà người chơi phải chiến đấu.
Không phải kiểu dùng ký hiệu trên bản đồ để đánh dấu vị trí hoặc khu vực hoạt động của boss, mà là kiểu lồng chỉ dẫn vào với cốt truyện của game, dễ dàng làm cho người chơi
hòa mình vào game.
Chung Minh đã thay đổi một chút trên phương diện này.
Trong sản phẩm gốc, vị trí chiến đấu của một số boss đầu là cố định, trên cơ bản chinh phục boss là một quá trình từ dễ đến khó.
Nhưng bởi vì mười hai con giáp cần phải chiến đấu trong "Hộ vệ vòng Hoàng đạo" đã cố định, boss cũng phải được thiết kế dựa theo đặc điểm của những con vật đại diện cho mười hai con giáp, như vậy thứ tự sắp xếp cũng là một vấn đề.
Nếu thứ tự chiến đấu được sắp xếp dựa theo thứ tự tý, sửu, dần,... vậy để lợn làm boss ở ải cuối rõ ràng là quá bất hợp lý. Đương nhiên không phải vì coi thường loài lợn, mà vì trong thiết kế của game, thông thường hình tượng lợn không phải boss khó nhất.
Boss khó nhất phải là rồng, trận chiến với boss sẽ được chia làm hai giai đoạn, giai đoạn đầu là ở trong biển, giai đoạn thứ hai là bay lên trời, hơn nữa khi nhân vật leo lên thân boss để tấn công vào nhược điểm của nó cũng khó hơn so với các động vật khác.
Có thể nói, độ khó hoặc dễ trong trận chiến với các thần thú không dựa theo vị trí của nó trong danh sách mười hai con giáp, mà được quyết định dựa theo hình dáng bên ngoài của nó. Bởi vì dáng vẻ bên ngoài quyết định độ khó của quá trình leo lên người con vật, cũng quyết định cách thức người chơi chiến đấu với boss nên sức mạnh của các boss cũng tự nhiên được định ra.
Vì vậy, lần này Chung Minh dứt khoát không cho người chơi biết được thứ tự cụ thể của các cuộc chiến, mà để người chơi tự mình tìm ra, có thể khi mới bắt đầu đã gặp phải loài rồng khó nhất, cũng có thể đến cuối cùng mới gặp được.
Chung Minh chỉ cho người chơi biết được khu vực hoạt động đại khái của các thần thú mà thôi. Nếu như giơ kiếm lên ở bên ngoài khu vực của thần thú, nó sẽ chỉ cho người chơi đến khu vực của thần thú gần nhất. Nếu như giơ kiếm ở trong khu vực của thần thú, nó sẽ dẫn đến vị trí cụ thể của thần thú đó.
Đương nhiên, để đề phòng việc nhiều người chơi phải chiến đấu với rồng, boss cao cấp ngay khi mới bắt đầu chơi mà cảm thấy nản lòng, Chung Minh đã có một vài sửa chữa tương ứng, cũng chính là quy hoạch lại bản đồ, cố gắng hết sức để làm cho vị trí những boss dễ nằm gần thần điện, còn các boss khó sẽ được đưa đến những khu vực nằm sát điểm tận cùng của bản đồ, ví dụ rồng sẽ ở trong vùng biển xa xôi, hơn nữa rất khó để tìm được vị trí đó.
Vậy là có thể giải quyết được thứ tự chiến đấu, hơn nữa còn làm cho người chơi có ảo giác "độ tự do của game này rất cao".
Lâm Hiểu Quang cưỡi ngựa một đoạn đường, thành công đi đến khu vực của "Trâu", hộ vệ Hoàng Đạo đầu tiên.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Hiểu Quang là hơi sửng sốt: "Game này... không có phần chiến đấu với quái nhỏ sao?"
Chung Minh gật đầu: "Đúng vậy, không có quái nhỏ."
"Ừm..."
Lâm Hiểu Quang cũng không nói gì, điểm này không giống với dự đoán của anh ta.
Bởi vì rất ít rất ít game không có phần chiến đấu với quái nhỏ. Chiến đấu với quái nhỏ là một cách để điều chỉnh tiết tấu của game, rất nhiều người chơi đều thích cảm giác thả lỏng trong khi chiến đấu với quái nhỏ, đợi đến lúc chiến đấu với boss mới lại trở nên tập trung và khẩn trương cao độ. Hơn nữa, nhà thiết kế game có thể lồng ghép nhiều yếu tố trong bản đồ, những cái bẫy thú vị trong hoạt động chiến đấu với quái nhỏ, có rất nhiều cách tận dụng hoạt động này.
Đối với một game mà nói, nếu như bỏ phần này đi, sẽ mất đi một điểm sáng lớn.
Đương nhiên ở đây chúng ta không nói đến những game vớ vẩn trong đó người chơi phải vào khu của boss để tránh những quái nhỏ.
Có điều, Lâm Hiểu Quang thấy cảm giác khi chiến đấu mà không có quái nhỏ cũng không tệ lắm.
Mặc dù chiến đấu với quái nhỏ sẽ giúp cân bằng cảm xúc của người chơi, nhưng trong rất nhiều game, việc chiến đấu với quái nhỏ chỉ đơn giản là để kéo dài thời gian trong game. Nếu so sánh việc chiến đấu với boss là món chính, thì chiến đấu với quái nhỏ là món sa lát. Nghiêm túc mà nói, không có sa lát bữa ăn vẫn rất ổn, ngược lại, nếu như ăn nhiều sa lát quá cũng sẽ cảm thấy ngán, và ảnh hưởng đến tâm trạng khi ăn món chính.
Thứ cảm giác đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp chiến đấu với boss mà không có quái nhỏ thật ra cũng không tệ lắm.
Nhưng không biết thời lượng của game sẽ được đảm bảo bằng cách nào khi không có phần chiến đấu với quái nhỏ.
Lâm Hiểu Quâng điều khiển Tinh Lan xuống ngựa, từ xa quan sát boss mà mình sắp khiêu chiến.
Từ trong làn sương mù, một con quái vật khổng lồ chầm chậm bước ra, mỗi bước chân của nó đều khiến mặt đất và bối cảnh trong game bị chấn động.
"Thùng!" "Thùng!"...
Từng âm thanh trầm đục vang lên làm cho Lâm Hiểu Quang cảm thấy lo lắng.
Nói cho cùng anh ta chỉ có cây cung dài và thanh kiếm ở sau lưng làm vũ khí, còn con ngựa kia... hiển nhiên là không giúp được gì.
Lâm Hiểu Quang kinh ngạc khi nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Hộ vệ vòng Hoàng đạo.
"To như vậy sao?!!"
Một con trâu khổng lồ bước ra từ trong màn sương tăm tối, giống như một ngọn núi nhỏ biết di động. Nó chậm rãi bước đến, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của nhân vật chính Tinh Lan.
Xét về ngoại hình, đầu của Tinh Lan chỉ cao đến bàn chân của con vật khổng lồ này.
Đúng vậy, chỉ riêng bàn chân boss đã dày hơn một mét rồi, huống chi phía trên còn có đầu gối, bắp đùi, trên nữa còn có cơ thể.
Nếu như đứng bên cạnh bàn chân của con trâu khổng lồ này, cho dù Lâm Hiểu Quang có điều chỉnh màn hình đến mức cao nhất, thì cũng chỉ thấy được đôi chân to như cột đình của con trâu khổng lồ này.
"Thế này thì chiến đấu kiểu gì??" Lâm Hiểu Quang buột miệng hỏi thành tiếng.
Chung Minh chỉ cười không nói.
Hướng dẫn nhanh chóng hiện lên trên màn hình.
"Đứng dưới ánh mặt trời, sử dụng tia sáng được khúc xạ từ thanh kiếm để tìm ra vị trí phong ấn trên cơ thể của Hộ vệ vòng Hoàng đạo, yếu điểm của nó nằm ở đó."
"Nghĩ cách để tìm đến vị trí phong ấn của những con vật khổng lồ này, ấn và giữ lâu sẽ giúp bạn tích lũy năng lượng để tấn công."
"Trong quá trình leo lên, quái vật khổng lồ sẽ cử động cơ thể, xin hãy cố gắng bám chắc..."
Liên tiếp có vài gợi ý nhảy ra.
Bởi vì đây là lần đầu tiên người chơi chiến đấu trực tiếp với Hộ vệ vòng Hoàng đạo, nên phần hướng dẫn gợi ý sẽ chi tiết một chút, nếu không người chơi rất khó để nắm bắt được cách chơi của game này.
"Tôi... phải leo lên trên người nó?"
Lâm Hiểu Quang cảm thấy đau đầu, anh ta cảm giác việc này sẽ rất khó!
Leo lên người con vật khổng lồ này còn khó hơn leo núi, bởi vì những ngọn núi chắc chắn sẽ không di chuyển, nhưng nó thì có.
Lâm Hiểu Quang dùng kiếm để tìm ra nhược điểm của con trâu lớn này trước, một cái ở chân sau, còn một cái ở trên đỉnh đầu.
Sau đó chuẩn bị bắt đầu vất vả trèo lên.
Lâm Hiểu Quang ngốc nghếch chạy đuổi theo con trâu khổng lồ này một lúc, nhận ra khoảng cách còn rất xa, không thể đuổi kịp. Lại leo lên ngựa để đuổi theo, cuối cùng cũng đến được dưới chân của nó, dùng hết sức để nhảy lên và bám vào chân sau của con trâu.
Trong quá trình đó, Lâm Hiểu Quang phát hiện leo lên người boss cũng cần phải có kỹ xảo.
Không phải nơi nào trên người boss cũng có thể bò lên, những vị trí có bộ giáp được làm bằng đá dễ bò lên nhất, thứ hai là những khu vực có lông dài. Nhưng có một vài chỗ chỉ có lớp da bóng loáng không thể bò lên được, khi nhảy sang mà không thể bám được vào đâu là lập tức ngã xuống.
Cũng có nghĩa là, trong quá trình leo lên còn phải suy nghĩ xem bước tiếp theo nên đi theo con đường nào, chứ không phải cứ nhắm mắt leo lên là được.
Hơn nữa, cho dù leo lên hay giữ chặt đều sẽ mất sức, mà thể lực (strength) lại có hạn, chỉ khi về trạng thái đứng thẳng, thể lực mới được hồi phục.
Cũng có thể nói, trong nhiều tình huống, nhân vật chính phải tìm được một vị trí thích hợp để nghỉ ngơi trên người boss, phải buông tay ra, chấp nhận mạo hiểm bị ngã xuống để hồi phục thể lực, còn nếu cứ giữ mãi không chịu buông tay, đợi đến khi thể lực cạn kiệt sẽ vẫn bị ngã xuống mà thôi.