"Lần này phát đạt rồi" một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi nhanh chóng lao ra khỏi hang động, chân đạp lên tuyết gần như không để lại dấu vết.
Y phục của cô ta vẫn có vết máu, con dao nhỏ cài tạm bên hông chưa khô máu.
Một hai bước đạp trên tuyết, rồi bà ta dừng lại một giây để lấy lực để nhảy thẳng lên ngọn cây - độ cao hơn mười lăm mét cũng không hề làm khó được người phụ nữ này.
Tiếp tục đạp vào từng cành cây được phủ kín tuyết, người đàn bà này nhảy nhót linh hoạt đến khó có thể tả nổi, chỉ tốn chút thời gian là đã đi được hơn trăm mét rồi.
Nếu nói có gì đặc thù ngoại trừ màn trình diễn thể năng này, thì đó chính là: lực đạp không đủ để di chuyển với tốc độ đó - khá là khó hiểu đấy, nhưng mà những sự kiện siêu tự nhiên vốn không theo lẽ thường.
Không phải chuyện gì khá ngạc nhiên, cùng lắm là để cho các nhà nghiên cứu trầm trồ một chút rồi xúm ại tìm hiểu nguyên lý đằng sau.
"Để chạy rồi" sau một vài giây nữa, mới có hai bóng người đầu trọc, mặc quần áo đỏ vàng xông ra từ hang động, dáo dác tìm kiếm bóng người vừa thoát đi.
"Đáng chết, yêu nữ họ Mã kia đâm lén sư đệ rồi đoạt lấy thẻ tre có công pháp kia rồi"
"Sư huynh, yêu nữ đó chạy hướng kia" người thấp bé hơn chỉ tốn không tới nửa giây là có thể nhận ra được được thân hình của kẻ vừa chạy trốn.
Dù sao thì trong trời tuyết thế này, rất dễ nhìn thấy người phụ nữ mặc quần áo đen xuyên qua những ngọn cây kia.
Ông ta cũng đang ôm bụng, bàn tay đầm đìa máu - vết thương là từ phía sau lưng đâm tới.
Rất rõ ràng, đây là người bị đâm lén sau lưng; với vết thương như này thì đúng thật là chỉ hiểm hiểm tránh đi được nội tạng quan trọng - vị "yêu nữ họ Mã" kia ra tay cũng thật độc ác.
May mắn mà người đàn ông này cũng có được công lực cao thâm, nên là có thể ngừng chảy máu và co lại cơ bắp để tránh thương thế ảnh hưởng tới mình quá nhiều.
"Viên Chân, đuổi theo" người già hơn trong hai người hét lớn rồi cũng vận công đuổi theo, chân khí của ông ta hùng hậu như biển, ngưng tụ lại bên ngoài cơ thể, tập trung lại ở chân.
Chỉ thấy ông nhấc theo một chiếc thiền trượng, bắn thẳng tới ngọn cây, tiếng leng keng của những vòng sắt va đạp với nhau như làm tốc độ của nhà sư này tăng lên.
Viên Chân - người đàn ông đang bị thương cũng nhịn đau, nhảy lên ngọn cây rồi cũng nuốt vào một viên đan dược để đuổi theo.
Lần này tầm bảo có hai người bọn họ là đại diện cho Phật môn tiến tới nơi này để tìm lại kinh văn; nghe đồn vị Tông Sư này cũng từng tham khảo một số kinh văn Phật Môn, nên hai người tiến tới để kiểm tra thực hư.
Hai người tới từ Tây Tạng, nên cũng rất mong đợi có thể tìm được những bộ kinh văn đã mất đi trong năm tháng này.
— QUẢNG CÁO —
Event
Đúng thật là để cho bọn họ tìm được một số kinh thư của Phật giáo; may mắn thực lực của họ đủ mạnh, nên có thể chấn nhiếp những người định nhúng chàm những cuốn kinh văn này.
Mặc dù có chút bá đạo, nhưng đây đúng thật là một số quyển kinh văn đã thất lạc từ lâu - nếu đem về tới thành thị thì hoàn toàn có thể copy thêm hàng ngàn bản.
Đến lúc đó thì đệ tử Phật giáo cũng như xã hội đều được lợi - dù sao thì đây không phải công pháp võ đạo, mà là kinh Phật, phổ biến chúng không phải vấn đề.
Kể cả có người tập luyện theo thì cũng sẽ chỉ có thể "tu tâm" mà không "tu thân" - đáng giá phổ độ chúng sinh.
Đáng tiếc, nhiều người không coi là vậy, muốn xuất thủ đoạt lấy những kinh văn được khắc trên thẻ tre này; đương nhiên, tất cả bọn họ bị chặn lại bởi hai nhà sư này.
Dù sao thì nếu xét với cảnh giới võ đạo thì họ cũng tương đương với những cường giả Tiên Thiên.
Nhà sư Viên Chân cũng là bị thương trong quá trình tranh đấu này; bị đâm lén sau lưng bởi Mã Nguyên Tú, một người có hung danh khá xa - nổi tiếng trộm cướp cũng như cái bản sự khinh công cao cấp.
Cũng may, với năng lực của ông ta thì thương thế này không thể gây nguy hiểm, nhưng cũng vì thế mà đánh mất thẻ tre chứa kinh văn.
Cả hai nhà sư phóng nhanh trên ngọn cây, Phật pháp thi triển ra hết mức, nhưng khoảng cách giữa ba người thu hẹp rất ít.
Nếu nói về năng lực chạy trốn, thì Mã Nguyên Tú có đầy đủ tự tin rằng minh còn giỏi