Sau khi sử dụng drone vũ trang bắn choáng Mã Nguyên Tú, giúp đỡ hai nhà sư bắt lấy tên nữ tội phạm, thì Andrew cũng thở ra một hơi.
May mà có người đuổi theo, chứ nếu không chắc anh cũng phải khiến cho người phụ nữ này tàn phế trước đã mới có thể suy tính tới chuyện bắt giữ hay không.
Thân pháp của Mã Nguyên Tú có thể nói là rất lợi hại, dù sao nó cũng là một loại biện pháp vận dụng chân khí tới tiến hành gia tốc; khác với Andrew, hoàn toàn chính là dùng tố chất thân thể đẩy ngang.
Cũng may là bộ giáp mới này có cắm vào vài cái động cơ tên lửa cỡ nhỏ, giúp cho anh gia tăng tốc độ.
Không đủ để đửa cục sắt thép này lên trời, nhưng cũng đủ để khiến anh có thể đuổi kịp.
Trên lý thuyết là thế,nhưng mà thực tiễn sẽ không như vậy, chưa kể khoảng cách hiện tại của anh là khoảng 7km, vào hướng mà bọn hắn cũng sẽ không chạy qua, Không phải ai cũng có thể như những tên nhân vật chính trong tiểu thuyết mà nắm được nhiều "trùng hợp" như vậy.
Andrew cũng không phải tới đây để thám hiểm hay giết người - nhiệm vũ chính xác nhất của anh chính là tìm cách cử lý bốn tên tội phạm.
GAIA cũng đã nhấn mạnh - bất luận sống chết, cũng có nghĩa là vẫn cứ bắt sống được ai thì bắt thôi.
Và đó là chỗ khá là khó nhằn đấy - dù sao thì Andrew cũng chỉ có một thân một mình, không biết phân thân ra để giải quyết công việc.
Kể cả có thiết lập mai phục đi chăng nữa, anh cũng sẽ không thể bắt được ba tên mục tiêu chạy khác hướng nhau, nên vừa lùng vừa xử lý là tốt nhất - tính ra, anh bị bó tay bó chân hơn nhiều so với lúc làm nhiệm vụ tại thành phố.
Quá nhiều người, lại còn ở nơi đặc thù như này - muốn gọi máy bay không người lái mang tên lửa cũng phải lo lắng phản ứng của mấy quốc gia gần đó.
Trong điều kiện tiên quyết là không thương tổn tới người không đáng bị thương, hay giảm thiểu tối đa khả năng chạy vào vòng bảo hộ pháp lý Trung Quốc, thì anh chỉ còn có thể yên lặng bắn phá, xử lý từng tên một.
Mà, nói gì thì nói, hiện tại trên người Andrew nặng tổng cộng hơn bốn trăm kg, nhảy lên ngọn cây như thế thì chỉ có thể làm chúng đổ sụp mà thôi; bị hạn chế tại dưới cây thì khó mà đuổi theo kịp được.
Đương nhiên, đối thủ tiếp theo khả năng sẽ không dễ dàng như vậy - dù sao thì Mã Nguyên Tú là lọt vào tập kích, cũng như bị tia cực tím rọi thẳng vào mắt.
Thêm vào tốc độ của mấy vị cao tăng kia, thì cái một giây trì hoãn đó là thừa đủ để hai người bắt kịp và hàng phục.
— QUẢNG CÁO —
Event
"GAIA, có thể tiếp quản hệ thống chương trình tác chiến của đám robot kia không? Tôi cần tạm thời nâng cao hiệu quả của chúng" Anh thầm nói với bộ liên lạc, nối thẳng máy với GAIA.
"Liên lạc với bên Tây Tạng luôn đi, chúng ta cần tù nhân của bọn họ - sẵn sàng giúp đỡ hai vị cao tăng rời đi thị trấn Kiêu Sơn."
Yêu cầu được gửi đi, và trong một phần ngàn giây, nó đã được chấp thuận, và hiện tại, "binh đoàn" robot chiến đấu của anh đã được điều khiển bởi một trong những tổ hợp phần mềm phát triển nhất thế giới.
Quy trình phục kích sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, khi mà có đội ngũ robot chiến đấu tạo áp lực cũng như cơ hội cho Andrew bắn lén.
Khó mà trông mong được vào năng lực của chúng - dù sao cũng chỉ là sản phẩm khá là thô sơ; mang theo đạn dược có hạn, nên khó mà đối đầu được với những võ giả cao cường chân chính.
Bởi hầu hết đám võ giả tầm cỡ đó có ý thức chiến đấu cao, phản xạ nhanh nhạy, lại biết sử dụng địa thế làm yểm trợ - nhất là hai mục tiêu cuối cùng.
Hai người này năng lực lẩn trốn phi phàm, lại hay lẩn vào đám đông nhờ đó tránh được vây bắt sử dụng UAV, cả hai đều có một đặc điểm là dễ mang thù và tâm lý biến thái cực đoan.
Rất nguy hiểm, nên cần phải đối phó nghiêm túc.
Đương nhiên, vẫn còn tốt chán so với đối đầu với đám pháp sư - đám quái thai đó mới thật sự đáng sợ.
Thần không biết quỷ không hay tự dưng ném thẳng bom tự chế vào trước mặt, trong khi hắn ngồi cách nửa cái thành phố.
May mà lần đó đi cùng với một vị ma pháp sư cao cấp, cũng trực tiếp thuận theo cái đường dây liên kết ném hai chục quả lựu đạn cùng bom xăng đi qua.
Kết cục, tên pháp sư